THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 2059

Chị ta được ra ngoài thì cũng thôi đi, biết rõ Minh Lan đang chán đến

mốc meo cả người còn cố ý đưa tin trêu nàng, chốc thì “núi non sông ngòi
rất đẹp, trở về sẽ tặng em một giỏ trái chua, vừa giòn vừa thơm”, chốc lại
“phong cảnh nơi đây đẹp lắm, đứng trên đỉnh núi, chỉ muốn theo ‘dó’ mà
đi”, cái đồ không hay đọc sách này, còn viết sai chính tả nữa! Là “gió” đấy
chứ!

Minh Lan càng ngày càng bực mình, bắt đầu nghiêm túc nghĩ xem có

nên đoạn tuyệt với kẻ mù chữ nửa mùa này không!

May mà có bên nhà mẹ đẻ thương nàng, bẵng đi bảy, tám ngày, Vương

thị dắt theo con dâu mới Liễu thị và Hoa Lan tới thăm, Minh Lan hân hoan
chào đón, không ngờ nhìn thấy vẻ mặt tăm tối của Vương thị.

Minh Lan mời Vương thị ngồi xuống bèn quan sát người phụ nữ đứng

bên cạnh, chị ta mặc áo gấm viền lông chồn thêu trăm bướm vờn hoa, váy
xếp nhung thêu chữ Vạn Phúc xen lẫn thược dược hồng, tóc đen như mực
búi tròn ngay ngắn, trên đầu là chiếc trâm ngũ phượng triêu dương, tai đeo
đôi ngọc trai to.

Nói thế nào nhỉ? Trang điểm chính quy, từ đầu đến chân không sai một

chỗ, rất chỉn chu, từ tư thế đứng, đến góc độ ánh mắt rũ xuống đều hoàn
hảo như bước ra từ sách. Có điều ngoại hình thì… Tiểu Đào quan sát khá
chuẩn, cô dâu mới này không xấu, còn có phong thái đoan trang, nhưng
ngoại hình thật là… ừm, thật mang cảm giác quốc thái dân an.

“Đây là chị dâu mới phải không, đáng lẽ phải để em tới thăm chị mới

phải, khiến chị dâu mệt nhọc rồi.” Minh Lan thi lễ sơ qua với Vương thị
bèn mau mắn mời Liễu thị ngồi xuống, Hoa Lan thì không khách sáo ngồi
xuống từ lâu.

“Em Sáu đừng nói vậy.” Giọng nói của Liễu thị dễ nghe, nhã nhặn êm ái:

“Đều là người nhà, mệt nhọc gì đâu, bây giờ em đang bụng mang dạ chửa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.