THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 2058

hôm mọi người phải cứu Cố Đình Bình bị treo trên nóc nhà xuống, cơ thể
đông lạnh gần chết. 14 tuổi dám buộc cháu của Lệnh Quốc công vào sau
ngựa, kéo chạy ba vòng khắp thao trường, làm ông ta suýt nữa cáo trạng
đến trước mặt hoàng thượng. Đến 16 tuổi càng là ngày ngay đối nghịch với
ông bố, dám cãi lại, dám động tay động chân, đá một cú làm hộc máu mồm
bao nhiêu đứa đầy tớ không nhanh nhạy.

Tiếng tăm dũng mãnh vang lừng như thế, các bà hầu không khỏi co đầu

rụt cổ.

Minh Lan cần chính là hiệu quả này, nàng lạnh nhạt tiếp: “Tôi phải nói

trước một câu, có một số việc, cho dù các vị lừa tôi trẻ tuổi, da mặt mỏng,
không dám xử lý người già thì cũng nên nghĩ tới hầu gia. Dù sao nếu có
ngày tôi không biết cách giải quyết thế nào thì chỉ còn nước tới xin ý kiến
hầu gia thôi.”

Đe dọa thế này vô cùng hữu hiệu, đám ma ma ngoan ngoãn lui xuống.

Nâng bụng, Minh Lan ngẩng mặt xem trần nhà, nàng không dám đọc

sách thêu thùa may vá quá lâu, sợ hỏng mắt, dù bây giờ buổi tối có thêm ít
hoạt động giải trí, nhưng vẫn nhàm chán như cũ, những lúc thế này chơi
mạt chược là thích hợp nhất. Vừa không quá mệt mỏi, vừa có thể rèn luyện
trí nhớ, đáng tiếc vì duy trì hình tượng tốt đẹp, Minh Lan đành phải kìm
nén.

Đáng hận nhất là cô Thẩm, lấy cớ xin con để đi mười chùa miếu cầu

phúc, lại còn động viên thêm bà mẹ chồng. Bây giờ đang độ vào xuân, thời
tiết dần ấm áp, Trịnh lão phu nhân dưỡng bệnh lâu ngày trong nhà, tự nhủ
không biết bản thân còn sống được mấy ngày nên cũng dao động. Vợ
chồng Trịnh tướng quân đều là người chí hiếu, thấy bà mẹ luôn yên lặng
không màng chuyện gì muốn ra ngoài du ngoạn, bèn thế nào cũng phải
giúp bà đạt được nguyện vọng. Cứ thế, cô Thẩm nhỏ liền giương cờ hiệu
giúp mẹ chồng, vui vẻ du xuân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.