THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 2079

nhẹ nhàng vuốt ve lên nhẫn ngọc, ngữ điệu có ý châm chọc: “Có tiền mua
tiên cũng được, thuế muối hàng năm tới mấy triệu lượng, cũng không biết
đã bao nhiêu năm rồi.” Minh Lan không nhịn được tưởng tượng ra trước
mắt mình một đống bạc bay như bông tuyết, mê mẩn một hồi mới nói:
“Đúng rồi, chị Cảnh hôm nay có tới buổi trưa, em lấy hai lạng hổ cốt dự trữ
trong kho cho chị.”

“Làm tốt lắm.” Cố Đình Diệp khen ngợi rồi lại than thở: “Nhà lão Cảnh

căn cơ mỏng, trong kinh thành không có thân thích, chúng ta có thể giúp
liền giúp.” Đang nói đã thấy cô bé kia khẽ cau mày bèn hỏi lại: “Làm sao
vậy?”

Minh Lan khẽ cắn môi, có chút do dự, nói quanh co: “Thực ra… chị

Cảnh có đến phủ quốc cữu trước.” Nàng không biết nói ra thế nào, vẻ mặt
Cố Đình Diệp nghiêm lại, “Làm sao?” Giọng điệu khiến người ta sợ hãi.
Minh Lan than thở: “Nói đến dược liệu quý giá, đương nhiên là phủ quốc
cữu nhiều hơn. Đáng tiếc hôm nay đúng lúc Trương phu nhân về nhà mẹ
đẻ, dì Trâu kia đứng ra đón khách, chị Cảnh tay không ra về.” Cố Đình
Diệp vỗ xuống bàn trà, giận dữ nói: “Đồ đàn bà nông cạn như vậy, anh
Tòng Hưng cũng quá…!”

Hắn nén nhịn xuống, thở dài nói: “Thôi, quên đi!” Làm quan mà không

xử lý được việc trong nhà, lời này khó nói với người ngoài, hắn lập tức
chuyển đề tài: “May mà hoàng thượng anh minh, để anh Thành Vịnh dẫn
theo một đội nhân mã đuổi theo, nếu không đã gây họa lớn.” Ngự sử tuần
muối vừa mới xuất quân chưa làm được gì đã chết, việc thanh tra muối vụ
không biết còn phải trì hoãn đến lúc nào.

Nhìn vẻ mặt chồng mình không vui, Minh Lan liền xoa nhẹ cánh tay của

hắn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chàng cũng đừng nóng ruột mà bốc hỏa lên
đầu. Tệ nạn đã kéo dài từ bao nhiêu năm nay, muốn phá cũ xây mới sao dễ
dàng được.” Nói xong còn tự giễu: “Đừng nói việc lớn trong triều, chính là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.