Minh Lan cảm thấy thân thể là lạ mới vặn vẹo tỉnh dậy, mắt mở to mê
man, môi hé ra, luống cuống giãy giụa liền bị chàng chặn người dưới lại,
vững vàng đè lên.
Thân nóng như thiêu, bỗng bị một vật nhọn nặng nề tiến vào, Minh Lan
ban đầu còn chịu được nhưng nàng rốt cuộc vẫn là mới biết sự đời, về sau
càng thấy đau nhức trướng nóng, chân cũng mất sức mà vắt vẻo trên cánh
tay chàng. Nàng ai oán kêu lên chỉ mong chàng mau mau kết thúc cho rồi.
Ai ngờ chàng ngủ đẫy giấc nên dồi dào sinh lực, đôi chân ra sức thảo
phạt, xoa nắn thân thể nàng một hồi, hôn nàng đến mức xém nhũn ra như
nước. Minh Lan quá sức chịu đựng liền hu hu khóc xin tha, tiếng cầu xin nỉ
non êm ái vừa cất lên lại càng khiến chàng hưng phấn hơn, cắn vào đầu vai
trắng nõn mơn mởn của nàng, trầm giọng gầm lên một tiếng.
Minh Lan nghe thấy tiếng ồm ồm hổn hển trong cổ họng chàng, thân thể
như bị hun lên, bứt rứt như thiêu như đốt, cuối cùng không chịu nổi nữa mà
lịm đi.
————————
Đoạn trích 2:
Vừa tân hôn được ba ngày, X đồng chí tựa hồ hoàn toàn không có yêu
cầu cao đối với Minh Lan, cũng không bắt nàng quan tâm gia sự, càng
không lập tức bắt nàng quản gia, nhu cầu duy nhất và lớn nhất trước mắt
chính là hy vọng biểu hiện trên giường của nàng tốt đẹp.
Minh Lan đau khổ nâng cái đĩa sứ hoa sen lên, không khỏi bi ai nghĩ
đến: đương gia chủ mẫu nhà giàu người ta vất vả hoạt động trí óc, đấu trí
đấu dũng, nhưng nàng ngược lại thể lực cực nhọc, đúng là thể lực vẫn quan
trọng! Này, này, này tính sao đây, trừ âm bổ dương à?