THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 439

đây cũng phải tới kinh sửa sang phòng ốc. Trường Phong phải thi hương,
Trường Đống còn nhỏ, Minh Lan nhất định phải cùng lão phu nhân đi rồi.
Mặc Nhi, Như Nhi, các con có muốn đi không?”

Như Lan quay đầu liếc Minh Lan một cái. Thật ra Minh Lan cũng bất

ngờ, theo tính cách lãnh đạm ghét ồn ào của lão phu nhân, Minh Lan cho
rằng lần này bà sẽ không chịu đi, đang nghĩ giúp bà viện cớ, không ngờ bà
lại bằng lòng.

Mặc Lan liếc nhìn Minh Lan, cười nói: “Việc vui như thế, vốn là con

cũng rất muốn đi, chỉ là cả nhà ta phải dọn đến kinh thành, phu nhân rối
rắm việc nhà, bận bịu cũng chẳng giúp gì được. sửa soạn thu dọn hòm
xiểng đồ đạc thì chúng con tự mình làm. Con, em Năm và anh Ba cũng
phải giúp đỡ sắp xếp một hai, như vậy không tiện đi, đành nhờ em Sáu thay
chị chúc mừng anh Ngô.”

Minh Lan mỉm cười đồng ý.

So với kinh thành phồn hoa, Hựu Dương đương nhiên còn kém xa,

huống chi nơi đó còn có Tề Hành! Như Lan cũng nghĩ tới bèn lạnh lùng
nói: “Ai đòi chị giúp đỡ thu xếp đâu! Chị Tư không muốn đi thì không đi là
được rồi, đừng lấy em ra làm bia!”

Vương thị nhăn mày, nhìn Thịnh Hoành, quả nhiên ông ta trầm giọng

quát: “Con ăn nói kiểu gì thế? Con từ tấm bé đã lơ là cẩu thả, chị con có
lòng giúp đỡ, sao lại không biết tốt xấu như vậy?! Không biết phép tắc như
thế cũng không nên đi, không lại mất mặt xấu hổ!”

Như Lan nghẹn đỏ mặt cũng không dám cãi lại. Vương thị sợ nó lại bị

mắng nên vội vàng khuyên nhủ: “Trẻ con không hiểu chuyện, chị em có lúc
cãi nhau, lão gia có chuyện gì thì mau nói đi, không còn sớm nữa đâu,
chàng còn phải đến nha môn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.