THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 542

Thịnh lão phu nhân nhíu mày nói: “Con dâu cái gì? Con gái con đứa, chớ

có nói bậy.”

Minh Lan vội nói: “Con với bà nội thì có gì không thể nói, con cũng

không tiết lộ ra bên ngoài, Phẩm Lan với anh họ Thái Sinh là trời sinh một
cặp, người có mắt đều nhìn ra được.”

Thịnh lão phu nhân nghe xong mấy lời này, hình như có vẻ hứng thú,

chậm rãi ngồi dậy, nhìn Minh Lan chằm chằm, mỉm cười nói: “Chân thành
mà nói, Thái Nhi thực sự là một đứa bé tốt, trong nhà có tiền tài cửa hàng,
lại không có anh em tranh giành, trên đất Hựu Dương người nể mặt nhà nó
cũng không ít. Mấy ngày này, bác con quả thật thương con, mấy bảo bối cất
tận đáy hòm ngay cả Phẩm Lan cũng tiếc không cho, sợ là đều rơi vào túi
con đi.”

Minh Lan nhìn thấy ánh mắt của bà nội, nghiêm túc nói từng chữ thật rõ

ràng: “Bác đối đãi với con tốt, hơn phân nửa là nhờ phúc khí của bà nội,
cháu gái có ngốc cũng không kiêu ngạo chuyện này. Phẩm Lan với anh
Thái Sinh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chuyện kia…. Hự, thanh mai trúc mã.”

Thịnh lão phu nhân cảm thấy hơi bất ngờ, chỉ thấy hai mắt Minh Lan

trong vắt sáng ngời, vẻ mặt không chút do dự, lão phu nhân liền cười nói:
“Con thật sự nhìn ra à? Cũng không ngốc lắm nhỉ.”

Minh Lan thực hổ thẹn, nếu không phải ngày đó nghe lén được, mấy

ngày nay cùng Phẩm Lan chơi chơi đùa đùa, còn chưa nghĩ ra đâu.

Thịnh lão phu nhân bắt đầu ngồi xuống, Minh Lan vội lấy một cái gối

dựa nhét vào sau lưng bà nội, bản thân cũng rất tự giác chui vào trong đệm
của bà. Lão phu nhân ôm bờ vai nho nhỏ của cháu gái, nói: “Tháng này ở
nhà bác con, con nhìn không ít, nghe cũng không ít, cũng coi như thấy
được thói đời khác nhau, có hiểu được cái gì không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.