THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 574

Nói chuyện hồi lâu, Thịnh lão phu nhân có ý nhắc Vương thị, lại nhìn

sang Hoa Lan. Vương thị hiểu ý, liền đứng lên tươi cười bảo đám con gái
đưa Trang nhi đi dạo. Minh Lan vừa nhìn thấy liền biết lão phu nhân muốn
nói chuyện riêng với Hoa Lan, đứng dậy để cho Đan Quất và Tiểu Đào mặc
áo khoác và đội mũ lông giúp mình. Mặc Lan, Như Lan cũng thế. Vương
thị mang theo mũ áo đưa Trang nhi ra ngoài trước. Ba Lan đuổi theo sao.
Đám nha hoàn, hầu già dần rút khỏi Thọ An Đường.

Chờ mọi người đều tản đi hết, Phong ma ma và Thuý Bình đóng cửa sổ

lại, đứng ở cửa canh chừng. Hoa Lan thấy Thịnh lão phu nhân làm thế,
trong lòng có chút lo lắng, vẫn cười nói: “Bà có chuyện gì muốn nói với
cháu ạ? Nhưng đâu cần phải làm thế.”

Thịnh lão phu nhân không nói nữa chỉ kéo Hoa Lan đến gần, cẩn thận

quan sát nét mặt, tinh thần của nàng cho đến khi Hoa Lan bắt đầu thấy lo
lắng, mới từ từ nói: “Con bé này! Mấy năm nay trong thư cháu viết mọi
chuyện đều tốt cả. Hôm nay, bà muốn hỏi con một câu. Con không được
giấu diếm đâu đấy! Rốt cuộc con sống ra sao?”

Nét cười trên mặt Hoa Lan có chút miễn cưỡng, vẫn gượng cười nói:

“Sao bà lại nói thế. Con vẫn ổn mà.”

Lão phu nhân khép hờ đôi mắt, thở dài kéo Hoa Lan đến bên người

mình, khẽ than thở: “Đến cả bà con cũng muốn giấu sao?”

Trong lòng Hoa Lan nảy lên mối nghi ngờ, cúi xuống, nói giọng run run:

“Con cũng không rõ mình sống có tốt hay không nữa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.