THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 584

Chẳng trách cậu Bảo thường nói: “Khi con gái chưa đi lấy chồng, khác

nào một hạt châu rất quý; lấy chồng rồi, không hiểu sao lại sinh ra rất nhiều
tật xấu. Dù vẫn là hạt châu đấy, nhưng đã trở thành hạt châu chết, phai mờ
ánh sáng; đến già thì không phải là hạt châu, mà là mắt cá đấy! Cũng là một
người, saolại hóa ra ba dạng như thế?” Tuy là nói nhảm, nhưng nghĩ kỹ thì
rất đúng.

“ Ha ha, xem ra Minh Lan của bà đã thành người lớn rồi.” Lão phu nhân

giống như đang cười : “ Con đã hiểu được, vậy là tốt nhất. Con phải biết
rằng con gái mạnh mẽ vượt trội, mà gặp phải kẻ không ra gì thì cũng vứt đi.
Con gái lấy chồng nghĩa là đầu thai lần nữa.”

Minh Lan dựa vào người lão phu nhân, chỉ ngửi thấy một mùi đàn hương

hiền hòa ấm áp, trong lòng cảm thấy thân thiết, cúi đầu nói: “ Chỉ là, một số
điều học thì dễ dàng, nhận biết một người lại thật khó khăn, rất nhiều kẻ
không ra gì nhưng lại đeo mặt nạ.”

Lão phu nhân nghe xong buồn cười, ôm cháu gái nhỏ vào lòng, cười một

trận mới nói : “Bé con, sao con nói chuyện giống Tĩnh An hoàng hậu thế.
Bà ấy cũng ít khi trách vấn phi tần hậu cung, chỉ tính sổ lên đầu tiên đế mà
thôi.”

Minh Lan giật mình, còn chưa kịp nói, Thịnh lão phu nhân đã tiếp lời,

lần này giọng lãnh đạm nghiêm túc chưa từng thấy: “Thế nhưng Minh Lan,
con phải nhớ kỹ, vào hoàn cảnh đó, chính là ngươi chết ta sống. Nếu con
mềm lòng thì người chết chính là con. Năm xưa, Tĩnh An hoàng hậu chết
sớm cũng bởi người chị em tốt của mình đó thôi.”

Minh Lan trong lòng bàng hoàng.

Nàng biết lão phu nhân thực ra là nói chính bản thân mình. Khi xưa cốt

nhục của bà cũng bị hại chết trong tay một nữ nhân điềm đạm đáng yêu,
cuối cùng vợ chồng lại trở mặt với nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.