THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 605

sao anh không kiêng kị em? Nếu nói dăm ba câu, chị em em đều bị liên lụy
cả.”

Tề Hành cũng không biết đã nghĩ thông suốt điều gì, nhướn mày cười,

cười tươi như hoa, phảng phất mấy phần ngây ngô, dịu dàng nói: “Tôi
không phải là đùa giỡn em, cũng sẽ không làm như thế. Tôi cũng biết tốt
xấu, chỉ là anh cả em vào hàn lâm viện, sau đó tôi e ngại không tiện đến
nhà em.” Nói nhẹ nhàng, khẽ khàng, “Chỉ là muốn gặp em thôi, nhớ vô
cùng.” ( úi dời, này thì tỏ tình =)).

Cho dù Minh Lan ở tòa án đã tôi thành thép, lời tỏ tình rấm rức triền

miên bực này giáng xuống, nàng cũng không nhịn nổi mà đỏ mặt. Thế
nhưng hiện thực như thanh sắt cắm trước mặt, Minh Lan nỗ lực rắn lòng:
“Cậu Tề, xin hãy có chừng mực, nhà chúng tôi kém cỏi, không đảm nhận
nổi hậu ý của cậu đâu ạ.”

Vẻ mặt Tề Hành mịt mù, ngơ ngác nói: “… Tôi chỉ là thích em.” Nàng

vừa gàn dở, lại soi mói, trước mặt thì ngoan ngoãn thành thật, sau lưng lại
hẹp hòi lười biếng, đối đãi với cậu ta cũng không tốt, còn lừa cậu ta trốn
cậu ta, thế mà cậu ta vẫn một mực thích nàng.

Minh Lan trong lòng thấy đau xót, ép buộc chính mình nhìn thẳng vào

mắt cậu ta, khẩn khoản nói: “Coi như tôi van cầu cậu, cậu trước sau cũng
đừng nhắc tới tôi nửa câu, nếu có chút lời đồn đại nào, đừng nói là quận
chúa, mà là Lục vương gia, nhà tôi làm sao động vào được? Mặc dù có
không phải là Gia Thành quận chúa đi chăng nữa, thì cũng chẳng tới phiên
một đứa con vợ lẽ nhỏ nhoi như tôi, cậu Tề từ nhỏ đã mắt thấy tai nghe, lẽ
nào lại không hay?”

Tề Hành biết nàng nói sự thực, mặt xám tái, dáng vẻ chán nản.

Minh Lan nhẫn tâm, thêm vào mồi lửa: “Sau này đừng tìm tôi nữa, dù có

gặp cũng đừng nói chuyện, cần phải nói thì cũng hãy dùng lễ mà đối đãi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.