THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 603

Minh Lan vội tránh đầu ra, vô cùng nghiêm túc nói: “Đi đường vất vả,

chợt thấy không khỏe, nghỉ ngơi tại giường.”

Tề Hành xụ mặt mắng: “Em cái đồ lừa đảo này, từ bé đã thích lừa tôi.

Tôi đã hỏi anh Ba em rồi nhé, cậu ta nói em rất khỏe, trước khi tôi đến hai
canh giờ vẫn còn nhanh nhẹn lắm.” Nói rồi lại muốn nhéo tai Minh Lan.

Trong một ngày bị anh và chị mình bán đứng hai lần, Minh Lan cũng nổi

giận, cố sức đẩy cánh tay Tề Hành ra kêu lên: “Anh là Thiên Vương lão tử
phải không, anh đến một cái là cả nhà chúng em phải đi ra tiếp giá à! Thiếu
đi một người là em, anh thấy không thoải mái à?”

Minh Lan vận nhiều sức lực, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lên,

làn da non nớt tựa men sứ dường như có thể bấm ra nước. Tề Hành bống
thấy trong lòng rung động, kéo tay Minh Lan lại, sáp lại gần thì thầm: “Tôi
chỉ muốn gặp em thôi, em biết mà.”

Giọng nói mềm mại, tâm ý triền miên.

Minh Lan gần như thổ huyết, từ bé đến lớn, nàng rõ ràng luôn luôn hòa

nhã với cậu ta, lời hay ý đẹp cũng chỉ nói vài câu. Thế nhưng cậu ta lại cứ
quấy rối nàng, cũng không biết cậu ta đầu óc kiểu gì nữa. Mắt thấy Tề
Hành cầm tay mình, tựaa sát vào đến mức gần như có thể cảm nhận khí tức
của nam tử, Minh Lan nôn nóng, tim thình thịch, cúi đầu nhắm lấy, nhấc
chân vận sức giẫm một cái.

Tề hành đau lùi lại phía sau, ngồi xổm xuống sờ chân mình. Minh Lan

bấy giờ thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói: “Anh nói chuyện cho tử tế,
không cần phải động chân động tay đâu!”

Tề Hành nhìn Minh Lan giậm chân kiểu trẻ con, nàng chu cái miệng bé

xinh đỏ bừng lên. Tề Hành không khỏi thấy mê mẩn, hùng hồn nói: “Nếu
mà em chịu nói chuyện đàng hoàng với tôi, tôi hà tất phải ra hạ sách này.”
Minh Lan lạnh lùng nói: “Cậu Tề quả nhiên tiến bộ, nếu mà chịu bỏ phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.