người Minh Lan cứng lại, lập tức quay đầu, bởi vì là cúi đầu, nhìn thấy đầu
tiên là một đôi giầy gấm đen đế trắng, cùng với một góc áo bào xanh ngọc
thêu chỉ bạc, lại ngẩng đầu, thì có một bóng rất lớn đổ ập xuống đầu mình.
Minh Lan lập tức lui ra phía sau hai bước, hé mắt nhìn, giờ phút này
nắng vừa đẹp, chiếu lên nửa người mặc áo bào màu xanh ngọc của người
con trai, sắc màu thuần túy sáng rõ, mà nửa người còn lại bị cái bóng của
bức tường che thành màu xanh đen u ám, đường vân trên áo bào tựa như
khắc ngầm lên lớp men màu xanh ngọc quanh co khúc khuỷu.
“Chú hai.”[‘] Minh Lan cung kính nhún mình một cái.
[‘]Chú ở đây nguyên là biểu thúc, không phải thúc, nhưng mà ở bên
mình chẳng thấy ai gọi chú họ bao giờ, nên thôi để chú thôi cho nó xuôi.
Cố Đình Diệp nhếch nhếch khóe miệng, châm chọc: “Cư xử với chị em
nhà mình như vậy, cũng không tốt đi?”
Minh Lan cúi đầu, giọng vẫn cung kính như trước: “Thanh quan khó
quyết việc nhà, nếu cháu gái làm sai, đã có cha cháu đến phạt.” Ngụ ý là,
chú bắt chó đi cày quản chuyện người khác!
Hai hàng lông mày của Cố Đình Diệp xoắn lại, vẻ mặt ngưng đọng:
“Cháu đã gọi ta một tiếng chú hai, vậy ta sẽ dạy cháu một chút.”
Minh Lan ngẩng đầu lên, cười tinh nghịch, đột nhiên nói: “Còn chưa
chúc mừng tân hôn của chú hai mà.” Sau đó một đôi móng vuốt béo trắng
nắm lại, nhẹ nhàng vui vẻ nhún người: “Chúc chú hai cùng thím hoa khai
tịnh đế, bạch đầu giai lão!”
Sắc mặt Cố Đình Diệp lập tức trầm xuống, ánh mắt hung dữ, Minh Lan
cảm thấy hơi hối hận, nhịn không được lui về sau một bước.