THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 679

“Việc này nàng đã biết từ sớm?” Vất vả lắm mới được nghỉ một ngày,

Thịnh Hoành bị chọc tức tới nửa đêm, nằm trên giường khó chịu nói.

Vương thị ngồi trước gương, cẩn thận xức nước hoa, thoải mái nói:

“Vâng, hôm đó Như Lan đã nói với thiếp.”

“Sao nàng lại không nói với ta?!” Thịnh Hoành tức giận đập đập ván

giường.

Trong lòng Vương thị vui vẻ, cố ý thay một bộ lụa sa mỏng, là lăng la Tô

Hàng thêu con dế đậu lá sen màu xanh vàng, cực kỳ tinh xảo, nàng quay
đầu lại cười nói: “Thiếp nào dám dám nói chuyện trong phòng bên kia? Lão
gia lại oán lòng thiếp hẹp hòi, không tử tế với cái Tư; thiếp nào dám tự làm
mình mất mặt! Không chỉ không nói, ngay cả Như Nhi thiếp cũng không
cho nói, tránh cho bị lão gia trách cứ.”

Ngữ điệu lại cố tình kéo dài, như là trêu tức.

Thịnh Hoành bị nghẹn một hơi, Vương thị chân thành đứng dậy, ngồi ở

mép giường, cười nói: “Bây giờ chàng hẳn đã biết cái Tư không hề đơn
giản? Không cần thiếp phải nói nhiều, nếu bàn về đầu óc, mười đứa đứa
Như Nhi cộng lại cũng không bằng một nửa cái Tư, thật đáng tiếc, có đầu
óc mà lại không biết sử dụng đúng cách thì cũng như không!”

Thịnh hoành vô cùng buồn bực trong lòng, thay đổi suy nghĩ nói: “Lão

phu nhân cũng không biết chuyện?”

Vương thị cười giễu một tiếng, nói: “Trong mắt lão phu nhân không

dung nổi một hạt cát, nếu người biết, liệu mọi chuyện còn có thể tốt đẹp
đến giờ? . . ., Còn cái Sáu đúng là một đứa bé ngoan, vì sợ làm mất mặt con
bé Tư mà ngay cả lão phu nhân cũng dám giấu diếm; đáng tiếc, lòng tốt lại
bị coi là lòng lang dạ thú, còn bị cắn ngược một cái!”

Vương thị nói mát xong, trong lòng cực kỳ thoải mái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.