THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 677

thật hồ đồ, dù bức bích họa Cửu Long đẹp đến mấy, chẳng lẽ lại quan trọng
hơn danh tiếng của cha? Người làm quan đối nhân xử thế thận trọng biết
bao, chúng ta là con gái, đã không san sẻ với phụ thân thì thôi, chẳng lẽ lại
còn khiến cho người mang tiếng xấu sao?! Trong rừng mai phần lớn là
công tử có máu mặt trong kinh thành, chị nếu bị bọn họ nhìn thấy thì thật,
thật…”

Minh Lan không nói tiếp được nữa, giọng nghẹn ngào, quay đầu che mặt

khóc. Thịnh Hoành rất tức giận, thẳng tay ném tách trà làm mảnh sứ vỡ
văng khắp nơi trên mặt đất, sắc mặt tái xanh, không nhịn được run run cổ
tay chỉ về phía Mặc Lan mắng: “Khóc cái gì mà khóc? Uổng cho mày làm
chị mà lại không hiểu chuyện bằng em gái! Không biết học từ đâu cái suy
nghĩ không đứng đắn, ngươi cho rằng người khác đều là người ngu sao? Đã
không biết xấu hổ thì thôi, lại còn mặt dày trách tội em gái mày!”

Mặc Lan lần đầu bị Thịnh Hoành mắng khó nghe như vậy, khóc càng

thêm dữ dội.

Minh Lan cũng không ngừng khóc, nàng di chuyển đầu gối vài bước đến

trước mặt Thịnh Hoành, kéo vạt áo ông ta, nước mắt lưng tròng, đau
thương nói: “Con chỉ cho rằng chị ấy nhất thời hồ đồ sợ nói toạc ra ngoài
bà nội biết sẽ trách tội chị, con bèn giữ kín chuyện này trong lòng, ngay cả
với bà nội cũng không dám nói nửa lời, thầm nghĩ chúng con, vả lại chỉ là
khó chịu mà cãi nhau, sang hôm sau là ổn, ai biết, ai biết… Chị lại còn ở
sau lưng mách tội con?!”

Vẻ mặt Minh Lan thống thiết muốn chết, khóc ruột gan muốn đứt đoạn,

quay đầu đau xót chất vấn Mặc Lan: “Chị Tư, chị Tư, chị vì sao lại đối xử
với em như vậy?!” Biểu hiện đau lòng như bị người thân yêu nhất phản bội.

Mặc Lan ngạc nhiên trợn tròn mắt, nói thật là ở phương diện giả bộ khóc

lóc đáng thương, hai mẹ con chị ta chưa thất bại bao giờ, ở Thịnh phủ làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.