THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 675

nên có chị ấy ở đây thì con gái mới dễ nói chuyện”.

Thịnh Hoành suy nghĩ một lát, liền phất tay sai nha hoàn đi gọi Mặc Lan,

chỉ chốc lát sau Mặc Lan tới. Chị ta đang ở Sơn Nguyệt cư luyện chữ, nghe
bảo Thịnh Hoành cho gọi mình, bèn cầm lấy vài bức thư pháp mà mình hài
lòng nhất, định để phụ thân nhìn một chút, ai biết được vừa vào thư phòng
liền nhìn thấy Minh Lan hai mắt đỏ bừng cònThịnh Hoành thì không ngừng
an ủi Minh Lan. Thịnh Hoành nhìn Minh Lan khóc thảm thiết, trong lòng
từ sớm đã hết giận, chỉ coi nàng là đứa bé không hiểu chuyện, tiếp tục
khuyên nhủ: “Đứa ngốc khóc cái gì mà khóc, chỉ là một ít bùn mà thôi, sai
cũng đã sai rồi, chị con sẽ tha thứ cho con thôi. . .”

Mặc Lan vừa nghe, lòng chợt lạnh ngắt.

Cho dù Thịnh Hoành khuyên bảo ra sao, Minh Lan cũng không nói

chuyện, chỉ cúi đầu nức nở khóc, nàng vừa thấy Mặc Lan tới, lập tức đứng
lên, mắt hàm chứa lệ, mở miệng hỏi: “Cha nói hôm kia em ném bùn lên
người chị, đây thật sự là do chị nói ạ?”

Mặc Lan lập tức ngước mắt nhìn Thịnh Hoành, dường như muốn nói

“Phụ thân vì sao lại không giữ lời”, Thịnh Hoành bối rối, bèn bày ra dáng
vẻ người làm cha nói: “Hôm nay hai chị em con đều ở đây, có gì muốn nói
thì nói cho rõ ràng đi!”

Minh Lan tiến lên kéo lấy tay áo Mặc Lan, yếu đuối không có sức lực

khẽ lay lay, vừa khóc vừa nói: “Chị nói đi, chị nói gì đi, có gì khó nói đâu
mà không nói được, chị là chị của em, tới dạy bảo em là xong, vì sao phải
đi tìm cha mách lẻo, bây giờ lại không nói gì à!”

Mặc Lan bị ánh mắt của Thịnh Hoành thúc ép, bèn cắn răng nói: “Không

sai, là em ném mà, chẳng lẽ không đúng ư?”

Minh Lan nhẹ nhàng lau nước mắt, hỏi: “Tốt lắm! Chị có nói hay không,

chúng ta rốt cuộc vì sao lại cãi nhau, em mới phải thô bạo như vậy, lấy bùn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.