THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 73

một chút, chắc là tiểu thư Mặc Lan đứng hàng thứ tư đây mà. Nó đeo trên
đầu đôi vòng điểm thúy[‘] bạch ngọc, mặc áo sa la[‘] màu lam nhạt thêu
hoa văn tinh tế, đứng ngay ngắn, đầu hơi cúi xuống, trông vừa dịu dàng lại
cung kính.

[‘] Đồ trang sức cài trên đầu được làm từ lông chim bói cá khảm vào kim

loại.

[‘] Sa la là kĩ thuật dệt tay cổ xưa, chủ yếu lấy sợi sơ tằm làm nguyên

liệu dệt ra lụa, gấm, sa tanh quý báu cho giới quý tộc kết hợp với kỹ thuật
thêu đặc biệt.

Thịnh Hoành khẽ nhíu mày nhìn Vương thị. Vương thị lập tức trừng mắt

nhìn Như Lan, lại liếc sang ma ma đứng bên cạnh. Ma ma kia hoảng hốt,
cúi đầu.

Nhìn hai đứa cháu Như Lan và Mặc Lan, Thịnh lão thái thái trong lòng

thở dài, lại nhìn một chút Minh Lan ngờ nghệch, bị người ta chê cười cũng
không biết, còn ngơ ngẩn đứng giữa, bộ dạng hồ đồ mơ màng. Không lộ ra
thần sắc gì, bà nhấp ngụm trà, mày rũ xuống, đợi Thịnh Trường Đống hành
lễ xong, bà mới nói: “Thường ngày, chỗ ta đều thanh tịnh, không thích
nhiều người đến làm ồn ào. Chúng ta đều là người một nhà còn giữ lễ tiết
làm gì, cũng đừng tới thường xuyên, mỗi tuần đến thỉnh an là được.”

Vương thị trên mặt phấn ửng hồng, đoán chừng tối qua không ngủ ngon:

“Tiều lão thái thái nói, tận hiếu với người là bổn phận của con cháu. Mấy
năm trước, con không hiểu chuyện, chưa tròn chữ hiếu. Hôm nọ bị lão gia
mắng một trận mới thông suốt, con dâu biết sai rồi. Mong mẫu thân thấy
con dâu vụng về cũng đừng để trong lòng. Con dâu ở đây bồi tội với
người.”

Nói xong liền quỳ xuống trước mặt Thịnh lão thái thái. Thịnh lão thái

thái liếc mắt nhìn Thịnh Hoành. Thịnh Hoành liền nói cùng lúc: “Mẫu thân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.