THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 811

Hỉ Thước ấp úng: “Cô chủ nhà tôi……….. không phải là bị phong hàn

sao.” Vừa nói xong, từ Minh Lan trở xuống, Nhược Mi, Đan Quất, Yến
Thảo đều che miệng cười khúc khích. Tiểu Đào thì ngốc, nói thẳng luôn:
“Đã bị phong hàn sao còn bảo cô chủ nhà tôi đi, nếu bị lây thì làm sao? Đi
đường ngại nhất là bị đau đầu cảm sốt các kiểu đó nhá!”

Hỉ Thước rất là khó xử, nhưng mà nó cũng coi như thông minh, vội vàng

đến thì thầm bên tai Minh Lan: “Hai ngày này trong phủ náo nhiệt quá, cô
chủ nhà em ruột gan như có mèo cào, nhưng mà lại không được ra ngoài
trời, cô chủ coi như thương cho phận hầu gái bọn em đi một chuyến đi mà.”

Minh Lan nhấp một ngụm trà, nhếch miệng cười, trừng bọn hầu gái nhà

mình một cái, cười rồi đứng lên bảo Yến Thảo sửa sang lại quần áo. Hỉ
Thước lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Đan Quất cầm một cái lọ sứ trắng
nhỏ như ngón tay cái từ bên trong đi ra, cười nói: “Chị đừng để bụng nhé,
cô chủ nhà bọn em khoan dung quá, lại dung túng cho cái bọn ranh con ăn
nói lung tung không biết trên dưới này, đây là mỡ trai nghêu, lúc trời lạnh
bôi tay bôi mặt thì tốt lắm, nếu chị không chê thì cầm lấy nhé.”

Hỉ Thước vui vẻ ra mặt: “Ai cũng bảo cô Sáu đối với bọn hầu gái rất tốt,

tôi là người mặt dày, cũng không khách khí nữa.”

Minh Lan theo Hỉ Thước vòng qua Sơn Nguyệt cư, đi được một lúc thì

tới Đào Nhiên quán. Sau khi vào nhà, chỉ thấy Như Lan sắc mặt hồng hào
đang ngả ở đầu giường, diễn rất sâu, trên đầu còn buộc mảnh vải bố, chị ta
vừa thấy Minh Lan đã nói rõ to: “Sao giờ em mới đến? Còn muốn ba giục
giã bốn mời mọc nữa cơ à? Không phải nói chỉ bị tát vào mặt thôi sao,
chẳng lẽ ngay cả chân cũng gãy rồi.”

Minh Lan trợn mắt, nói: “Xem ra bệnh của chị Năm nặng lắm rồi, thôi

em đành đi vậy, nếu để lây bệnh thì lại không đi được nữa rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.