THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 90

Dần vào hạ, ngày nóng bức, trời nóng đến bỏng da. Mỗi ngày, Minh Lan

đều ngủ trưa trong phòng, hai đứa nha hoàn có trách nhiệm đứng ngoài cửa
bắt đầu tám chuyện.

“Lễ cập kê của cô cả khí thế lắm, nghe nói nhà nào ở Đăng Châu có gia

thế một chút, phu nhân đều mới tới, kiệu xếp hai hàng ở cửa. Sợ khách
khứa nóng, phu nhân còn mua mấy chục xe chở băng, nước chảy qua băng
vào từng chén. Lão gia còn tranh thủ hồi phủ xem lễ nữa đấy.” Một đứa nha
hoàn mười tuổi ló mặt.

“Phu nhân còn đến Thúy Bảo Trai để đặt một bộ nữ trang. Ma ma kia nói

đó là tiệm trang sức có tiếng nhất kinh thành, chẳng biết tốn bao nhiêu tiền
của. Còn cái váy cô cả mặc trên người á, ma ma kia nói là trên đó còn thêu
lưu thương[‘], dù đi lại hay đứng lên hoa văn cũng chuyển động theo như
thật. Đó là mẹ đẻ phu nhân đưa đến, Cô cả mệnh thật tốt.Chị Mai, chị nói
sau này cô chủ chúng ta…” Con bé bảy hay tám tuổi khuôn mặt bầu bĩnh
nói.

[‘] “Lưu thương khúc thủy” – thả rượu trôi sông là một trò chơi dân gian

cổ xưa. Mùa xuân, mọi người sẽ ngồi dọc theo bờ suối, người ngồi đầu
nguồn sẽ thả chén trôi sông, chén dừng ở đâu, người ở đó lập tức uống
rượu. Về sau thời Đông Tấn, nhà thư pháp Vương Hy Chi khởi xướng vừa
chơi vừa vịnh thơ, 42 người chơi lưu thương uống rượu vịnh thơ làm thành
tập “ Lan Đình Tập Tự”. Sau này lưu thương cải biến trở thành một tập tục
của nữ nhi.

“Hài…Cô chủ của chúng ta sao so sánh được với cô cả, tiểu thư là con

của phu nhân…”

Minh Lan nằm trong phòng nghe hai đứa nha hoàn buôn chuyện. Hai con

nha đầu này được Vương thị phân cho nàng mang theo bên người để sai
bảo. Đứa lớn gọi là Thu Vũ, đứa nhỏ gọi là Tiểu Đào. Đứa lớn là nha hoàn
tam đẳng trong phòng Vương thị, còn đứa sau thì vừa mới được đề bạt lên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.