THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 907

Thịnh Hoành mặt xấu hổ, cúi đầu nói: “Mẫu thân, người xem xem…

Nên làm sao bây giờ?”

Thịnh lão phu nhân vẫn lờ ông ta đi như cũ, nói với Vương thị: “Con vẫn

là nghỉ ngơi cho khỏe, trước tiên đừng nghĩ ngợi mấy chuyện phiền lòng đó
nữa, Như Lan vừa mới cập kê, chuyện kết hôn cứ từ từ rồi nói.” Lại dặn dò
Hải thị chăm sóc chu đáo này nọ, sau đó mới quay đi. Thịnh Hoành thấy vẻ
đanh lại của lão phu nhân, cũng không dám lên tiếng, trơ mắt nhìn người đi
ra ngoài mất.

Minh Lan đi một hồi về Mộ Thương trai, chỉ thấy Nhược Mi dẫn một

đám hầu nhỏ nghênh đón ngay ngắn ở cửa. Minh Lan cười cười, đợi đi vào
trong phòng, thấy cửa sổ trong phòng rộng mở, bên cạnh là ấm trà đun lăn
tăn, trên bàn bày một bộ chén sứ trắng vẽ men màu mà Minh Lan dùng
ngày xuân, ở giữa còn bày một đĩa hoa quả tươi mơn mởn, Minh Lan thấy
hơi hơi hài lòng, bèn khen Nhược Mi mấy câu.

Đi vào trong phòng, Đan Quất bèn mỉm cười mở một cái hòm nhỏ, lấy ra

một cái bọc lụa mỏng màu tím nhạt nhét vào tay Nhược Mi: “Chả trách cô
chủ thưởng cho em phần đặc biệt hậu hĩnh này, quả nhiên là rất tốt nha!”

Nhược Mi kiêu ngạo nhíu mày, nhận lấy đồ, thản nhiên nói: “Em là đứa

ăn nói vụng về, đâu bằng các chị khiến cô chủ yêu thích, một mình lưu lại
trông coi viện này, tất nhiên là phải dốc chút sức lực rồi.”

Lục Chi đang vùi đầu vào rương lớn ở bên ngoài nghe thấy được, nhịn

không nổi muốn xông ra đấu võ mồm, bị Yến Thảo kìm lại, Đan Quất cười
ôn hòa, cũng không đáp lời nhiều, Tiểu Đào nhịn không được nói: “Chị
Nhược Mi, em nghe cô chủ nói, nếu để người khác lưu lại, chưa chắc đã
trông coi được viện mình, cô chủ mới yên tâm để chị trông nhà.”

Nhược Mi ậm ừ nhếch môi, xoay người đi ra ngoài, sau đó Thúy Tụ gạt

mành trúc tiến vào, cười ngọt như mật nói: “Các chị vất vả ạ, giường đệm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.