THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 909

Minh Lan ngượng ngùng, oán thầm cha già Thịnh rất thiếu kiên nhẫn, ha

hả cười ngượng: “Kia … Ít nhất năm lần ạ.” Toàn bộ năm ngón tay béo
múp đều xòe ra.

Lão phu nhân thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Máu mủ tình thâm, rốt

cuộc là cốt nhục nhà mình, thôi được rồi, chuyện này cuối cùng không thể
bế tắc như vậy được, chính là…” Lão phu nhân nhịn không được cắn răng,
“Lại không muốn thỏa mãn tính toán của cái phường rác rưởi mặt dày kia
được.”

Minh Lan chậm rãi ngưng tay, cân nhắc nói: “Việc nào ra việc nấy, lỗi

của dì Lâm là một chuyện, thể diện nhà mình lại là việc khác, nên phạt thì
phải phạt, nên cứu vãn thì cũng phải cứu vãn thôi ạ.”

Lão phu nhân nhắm mắt lại trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: “Có lý.”

Hôm sau, lão phu nhân bảo Minh Lan chia những thứ đem về từ Hựu

Dương từng cái từng cái một đi. Vương thị vẫn nằm trên giường bệnh như
cũ. Hải thị thấy lão phu nhân hồi phủ, sau khi thở phào một hơi thì tinh
thần phấn chấn hẳn lên, vẻ mặt cũng không còn khó coi như vậy nữa. Buổi
chiều Minh Lan cầm dầu hoa quế tươi mới đến Đào Nhiên cư thăm hỏi
người bị hại.

Theo như Minh Lan đoán, lúc này Như Lan không phải đang tức giận,

mà chính là vừa hết giận xong, bằng không chính là chuẩn bị phát giận,
không ngờ, Như Lan cũng không phẫn nộ như dự đoán, tuy là nhắc tới mẹ
con Mặc Lan thì vẫn miệng độc mắng vô đức như trước, có điều lại vô
cùng lí trí, còn có tâm tình sai hầu gái can hình hoa.

“Chính chị ta tìm chết, chẳng trách người khác được, lại còn liên lụy

chúng mình xui xẻo!” Như Lan căm giận nói, sau đó lại giãn mày, “Nhân
duyên tự có duyên phận, ông trời ban cho, không có gì là phức tạp cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.