THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 976

Minh Lan mỉm cười nói: “Hết thảy đều tốt, lần trước anh Hoằng đưa tới

thanh tâm nhu hoàn bà nội dùng rất tốt, em cũng ăn hai viên, ngọt ngọt, rất
ngon.”

Giọng cô gái mềm mại non nớt. Hạ Hoằng Văn lập tức thở phào nhẹ

nhõm, cười vang nói: “Anh biết em sợ nhất là uống thuốc đắng, nên đã cho
thêm nhiều cam thảo với quả mơ, em nếu thích, lần tới anh sẽ cho người
đưa tới nhiều hơn.”

Minh Lan che miệng cười khẽ, trên gò má nhuộm tầng sắc hồng nhạt:

“Thuốc cũng không thể ăn tùy tiện được, nếu thèm, chỉ cần ăn quà vặt là
được rồi.”

Hạ Hoằng Văn ngượng ngùng gãi đầu, khuôn mặt cười rộ lên vô cùng

tuấn tú: “Lần tới anh muốn đến Vân Quý, nơi đó núi cao rừng rậm, rất có
thể tìm được thứ quý hiếm; chỉ sợ mẹ không đồng ý.”

Minh Lan nghe vậy cũng rất ước ao, nàng cũng hy vọng mình có thể

được đi khắp nơi, nhân tiện nói: “Anh Hoằng Văn nghĩ rất đúng, danh y
tiền triều Chân Bách Phương từng nói, ‘Đọc vạn quyển sách, đi nghìn dặm
đường, vơ vét trăm họ, sưu tầm bốn phương, khi đó mới có thể làm một
thầy thuốc chính thực’.”

Mắt Hạ Hoằng Văn sáng lên, trong lòng rất đồng tình. Minh Lan nói

tiếp: “Lại nói, nếu xem bệnh cho quan lớn quý nhân không giỏi, chữa
không lành lại gặp phải oán trách, không bằng trước tiên cứ luyện tập thêm
nữa đã.”

Hạ Hoằng Văn biết ý của nàng, không nhịn được cười rộ lên, bầu không

khí tức thì thoải mái. Lúc đi tới cổng, Hạ Hoằng Văn bỗng nhiên đứng lại,
môi mấp máy, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại thôi/ Minh Lan biết ý, bèn
khoát tay với hai người phía sau, Đan Quất và Tiểu Đào lập tức lui ra một
chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.