THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 103

Vân Phỉ giận dữ nói: “Ta đồng ý gả cho ngươi là vì không muốn để A

Tông lên kinh. Bây giờ A Tông phải lên kinh, ta gả cho ngươi nữa thì
chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao? Ta đâu có ngốc như thế. Mau trả tờ giấy
kia lại cho ta.” Nói xong, không hề để ý đến hình tượng gì nữa mà xông tới
định giật luôn.

Úy Đông Đình đưa tay nắm cổ tay nàng lại. Cổ tay nhỏ nhắn, da thịt

mềm mịn, hết sức đáng yêu, dường như có một ma lực nào đó khiến người
ta yêu thích không nỡ buông tay.

“Vậy phải chăng nàng nên trả lại ngân lượng cho ta?”

Vân Phỉ tức giận nói: “Ngươi tới sòng bạc đánh bạc, thua rồi còn lấy

lại được không? Đó vốn là chuyện đánh cược thua thì phải chịu, đại tướng
quân đúng là keo kiệt.”

Rõ ràng là nàng mặt dày, bây giờ lại đổi thành y keo kiệt. Úy Đông

Đình vừa tức giận vừa tức cười: “Nhỏ mặt dày, ta không có thua, thua là
nàng kìa.”

Vân Phỉ đỏ mặt, dữ dằn nói: “Lát về trả tiền lại cho ngươi là được chứ

gì, đồ keo kiệt.”

Y cười cười, nói: “Vậy thì được, khi nào nàng trả ngân lượng cho ta

thì ta sẽ trả tờ giấy cam đoan này lại cho nàng.”

Vân Phỉ tức đến nỗi muốn cắn người. “Được, ngươi đợi đấy, ta lập tức

về nhà lấy ngân phiếu trả ngươi.” Nàng vừa quýnh vừa giận, lòng thì hối
hận đến thúi cả ruột. Vì nóng lòng trong nhất thời mà cuối cùng bị y tính
kế, sau này gặp phải y thì nhất định phải cẩn thận ngàn lần mới được.

“Không vội, chỉ cần là của ta thì sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về ta.”

Úy Đông Đình thả nàng ra, nụ cười có vẻ rất thâm thúy sâu xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.