THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 107

đối xử tử tế với A Tông, nói không chừng sau này A Tông còn trở thành
cận thần bên cạnh hoàng thượng. Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho A
Tông, huống chi còn có Tống Kinh Vũ nữa, mẹ lo lắng gì chứ. Ngược lại
mẹ phải bảo trọng đó, chúng ta sẽ nhanh chóng được gặp lại nhau thôi.”

Việc đã đến nước này, Vân Phỉ chỉ có thể dối lòng mà an ủi mẹ mình,

bởi vì nàng quá hiểu tính cách của Tô Thanh Mai. Lòng tự tôn của nàng ta
quá mạnh cùng quá coi trọng tình cảm, sẽ không chịu bằng mặt mà không
bằng lòng, càng không chịu bấm bụng mà sống, chỉ biết cứng rắn lấy đá
chọi đá, không còn cách nào khác thì sẽ lên chùa xuất gia làm ni cô, thà
làm ngọc nát chứ không chịu làm ngói lành, hoàn toàn không nghĩ tới việc
mình làm thế thì người thân sẽ đau lòng mà kẻ địch thì hớn hở.

Cho nên dù Vân Phỉ biết cha mình là một người không đáng tin cậy thì

cũng đành phải giảng hòa cho hai bên, chứ mỗi bên cứng một chút thì sẽ
tan nát, rồi không có tiền, người chịu thiệt sẽ là mẹ và đệ đệ của nàng mà
thôi.

Ra khỏi phòng, nàng lén nói nhỏ với Bạch Thược: “Ngươi phải chăm

sóc tốt cho phu nhân, trong nhà có biến động gì dù là nhỏ nhất thì cũng
phải kịp thời viết thư báo tin cho ta biết. Đặc biệt là nhị phu nhân bên kia,
có tin tức gì thì phải chú ý đấy.”

Bạch Thược gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, nô tì biết phải làm thế nào

rồi.”

Người hầu trong nhà đều trung thành với Tô Thanh Mai, Vân Định

Quyền dòm ngó số bạc kia nên sẽ không làm quá với nàng, trong vòng nửa
năm tới Lâm Thanh Hà sẽ không trở về, cho nên Vân Phỉ nghĩ tới nghĩ lui,
một mình mẹ ở nhà thì tạm thời cũng yên tâm.

Đến ngày xuất phát, sáng sớm mưa trút tầm tã, Tô Thanh Mai khóc

như đứt từng khúc ruột. Vân Phỉ dắt A Tông tới bái biệt mẹ rồi dẫn Phục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.