THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 109

Trên tường thành đầy những binh sĩ cầm giáo dài, trên quân trang còn

viết chữ 'Tề' màu đen trước ngực. Vân Phỉ thầm nghĩ triều đình Đại Tề sắp
sụp đổ này vẫn chống chọi được bảy năm cũng đúng là một kỳ tích, điều
này chứng tỏ thừa tướng Úy Trác là một người rất thủ đoạn.

Hắn là ông ngoại của tiểu hoàng đế Triệu Mân, nắm giữ triều đình đã

nhiều năm. Thói đời biến hóa khôn lường, lòng người khó dò, ai biết rốt
cuộc thì Úy Trác thật dạ trung thành, muốn khôi phục lại Đại Tề thật hay
dùng hoàng đế trẻ con này làm con rối để mình độc chiếm quyền hành đây
chứ?

Vào thành, Vân Phỉ hiếu kỳ vén màn lên để ngắm nhìn thành Lạc

Dương. Cho dù hoàng thất đã sa sút, chỉ còn là cái thùng rỗng thì Lạc
Dương vẫn có khí chất bất phàm của kinh đô. Đình đài lầu các thấp thoáng
sau những rừng hoa đào rực rỡ và những rặng liễu thướt tha, giống như mỹ
nhân yêu kiều, quạt che nửa mặt, dung nhan thấp thoáng.

Khung cảnh thái bình phồn thịnh, hoàn toàn không có cảnh tượng loạn

lạc. Dân chúng không quan tâm ai làm vua, chỉ cần cuộc sống được an cư
lạc nghiệp là được. Trên phố tấp nập rộn ràng, những hàng quán bên đường
dường như thứ gì cũng có, những thứ đồ chơi lạ lẫm chưa từng thấy khiến
Vân Tông không nén được, lộ ra vẻ mặt thích thú, từ trong xe ngựa nhìn ra
ngắm hết thứ này tới thứ kia, tạm thời quên đi ưu sầu.

Ánh mắt Vân Phỉ bị dòng Lạc Hà xinh đẹp, uyển chuyển uốn khúc thu

hút.

Nước xuân gờn gợn, chiếc cầu dài bắc ngang những đợt sóng, một bên

bờ trồng toàn hoa đào, hoa nở rực rỡ; một bên bờ trồng toàn liễu biếc, xanh
ngát một vùng. Trên con đê dài bên bờ sông đứng đầy những người đưa
tiễn chia ly. Khung cảnh mùa xuân tươi đẹp, phồn hoa náo nhiệt này thấp
thoáng nỗi buồn chia ly, đúng là có vẻ đẹp khác thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.