THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 111

Úy Đông Đình cúi đầu nhìn tiểu nha đầu đang khom người hành lễ với

mình, dáng vẻ cung kính, nề nếp này đúng là rất có vẻ của tiểu thư khuê
các, dung mạo như tranh, xinh tươi nho nhã.

Mái tóc đen như mực được tết thành hai búi hình chim én tung bay,

một chuỗi ngọc trai lớn nhỏ đan xen quấn quanh mái tóc, ở giữa cắm một
cây trâm ngọc xanh biếc, thanh lịch tao nhã. Trên hai trái tai trắng nõn nà
cũng đeo hai cái hoa tai bằng ngọc trai, khi nàng cúi đầu, chúng cứ lắc lư
trên mặt nàng, khiến người ta không kiềm chế được mà muốn đưa tay giữ
hai viên ngọc trai nhỏ ấy lại, để nó khỏi lắc lư trước mắt, làm tâm hồn rối
loạn.

Bộ váy nhạt thêu hoa lựu sậm màu nhìn trong trắng đoan trang, nhưng

y chợt nhớ tới bộ dáng xách váy mà chạy của nàng trong cái hôm ở trên
Liên Hoa Sơn thì không khỏi cười thầm trong bụng. Bản lĩnh làm bộ làm
tịch của con tiểu hồ ly này đúng là cao cường, nếu y không quen biết nàng
từ trước, chắc chắn lần này đã bị dáng vẻ dịu dàng đáng yêu, đoan trang
thùy mị của nàng lừa gạt.

Y thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời lại, khom người nắm cánh tay

của Vân Tông, nói: “Hoàng thượng đang ở Đức Dương Điện, ta dẫn đệ vào
trong.”

Vân Tông rất hồi hộp, cứ thấp thỏm bất an nhìn Vân Phỉ, gương mặt

bầu bỉnh đáng yêu hơi tái.

Vân Phỉ thì thầm vào tai nó: “Hoàng thượng bằng tuổi với đệ, cũng là

một đứa trẻ bảy tuổi thì đệ sợ gì chứ?” Nói xong, nàng vỗ vào mông nó một
cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.