THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 113

của mình sẽ được đặt chân lên lối đi chỉ dành cho vua này hay không?
Nàng cũng không hiểu rốt cuộc thì mình mong ông ấy thành công hay
mong ông yên phận với hiện tại. Thời loạn lạc thế sự thất thường, nàng
không quan tâm ai làm hoàng đế, nàng chỉ muốn chở che cho mẹ và đệ đệ.

Cuối cùng, nửa canh giờ sau, Vân Tông men theo lối đi bằng đá thật

dài kia để ra ngoài. Đức Dương Điện nguy nga hùng vĩ sau lưng càng tô
thêm dáng người nhỏ bé của A Tông. Úy Đông Đình dẫn mấy tên cấm vệ
quân đi bên cạnh A Tông, bước chân chậm rãi, bộ giáp mềm trên người lấp
lánh ánh sáng lạnh, cao lớn rắn rỏi, mày kiếm mắt ngài, đẹp như thần tiên.

Mãi đến khi y đến trước mặt, Vân Phỉ mới giật mình phát hiện mình

đã bất tri bất giác nhìn y một lúc thật lâu. Nàng vội vàng chớp mắt, nhanh
chóng loại hình bóng y ra khỏi mắt mình.

“Tỷ tỷ.” Vân Tông lật đật chạy tới trước, nhào tới nắm chặt lấy tay

Vân Phỉ, lòng bàn tay nho nhỏ của nó đều là mồ hôi.

Vân Phỉ thầm tức cười, cái thằng nhóc chưa trải việc đời này, gặp

hoàng thượng thì có gì đáng sợ chứ. Cùng là trẻ con bảy tuổi, Triệu Mân
trên ngai vàng còn không bằng cả A Tông, chẳng qua chỉ là một con rối bị
nhốt trong lồng son mà thôi.

Úy Đông Đình nói: “Hoàng thượng ngự ban phủ đệ cách hoàng cung

không xa, mỗi ngày sẽ có người chuyên đến đón Vân công tử vào cung. Tối
nay thái hậu và hoàng thượng thiết yến để tẩy trần cho hai vị, hai vị cứ về
nghỉ ngơi trước đi.”

“Tạ ân điển của thái hậu và hoàng thượng.” Vân Phỉ tỏ vẻ hết sức

khách khí, đúng chuẩn đang làm việc chung, hệt như chưa từng quen biết y.
Sau khi cung kính nói tạ ơn xong thì dắt Vân Tông lên xe ngựa, nhanh
chóng buông rèm xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.