THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 134

Úy Đông Đình mỉm cười nhìn nó: “Nếu đệ dám lười biếng, ta sẽ bắt

đệ tới phủ tướng quân, đích – thân – dạy – dỗ.”

Bốn chữ phía sau y nói vừa chậm vừa nặng, giống như là lấy roi quất

vào trái tim bé nhỏ của A Tông vậy, làm nước mắt nó chảy càng dữ dội
hơn.

Vân Phỉ đứng trong phòng, nghe được những lời này thì vừa tức giận

vừa tức cười, cơn giận dỗi đối với Úy Đông Đình cũng tan biến. Có vẻ như
A Tông đang thiếu sự quản giáo nghiêm khắc thế này. Tuy trong lòng nàng
rất mong A Tông tiến bộ nhưng lại không cách nào nhẫn tâm như người
ngoài được. Vì thế, nàng dẹp bỏ hiềm khích, bước ra khỏi phòng để tiễn đại
tướng quân về.

Chương Tùng Niên và Lưu Khánh Hòa đợi ở ngoài sân, Vân Phỉ nhớ

tới việc vừa rồi mình nói oan cho Chương Tùng Niên thì trong lòng thấy rất
áy náy, cho nên nàng nhẹ nhàng bước tới, nhún người hành lễ: “Vừa rồi tôi
sốt ruột quá nên nói năng không biết kiềm chế, mong Chương đại phu rộng
lượng bỏ quá cho.”

Mặt Chương Tùng Niên thoáng đỏ lên, vội vàng đáp lễ: “Không dám.”

Vân Phỉ khẽ mỉm cười với hắn.

Ánh đèn ấm áp trong sân chiếu sáng cả hai người. Cả hai đều đang

tuổi thanh xuân, diện mạo đẹp như tranh, một nói một trả lời, giọng điệu
nhẹ nhàng, giống như là một bức tranh tài tử giai nhân đẹp mê người trên
sân khấu, hài hòa không sao nói nên lời.

Tự dưng lòng Úy Đông Đình thấy rất bực bội. Nàng chưa từng dịu

dàng với y như vậy, chỉ có khi tính kế y thì mới cười dịu dàng và ngọt ngào
như mật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.