THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 140

A Tông nhanh chóng dè dặt nói cáo từ. Từ hoàng cung đáng sợ không

thở nổi kia về nhà, nó mới cảm thấy mình như được sống lại. Có điều tối
nay còn một nhiệm vụ nữa, chính là theo Tống Kinh Vũ học võ công.

Ở Kinh Châu, nó vốn đã theo Tống Kinh Vũ học võ công được hai

năm, nhưng do Tô Thanh Mai quá nuông chiều nên Vân Tông thường lười
biếng. Bây giờ tới kinh thành, Tô Thanh Mai không ở bên canh chừng nên
Tống Kinh Vũ cũng trở nên nghiêm khắc hơn. Bản thân A Tông cũng
không dám lười biếng nữa, rất sợ hôm nào đó đại tướng quân hỏi tới, bị
Tống sư phụ hoặc tỷ tỷ mách lại thì nó sẽ không sống nổi mất.

Vân Phỉ ngồi dưới mái hiên, nhìn những đường quyền có bài bản, đâu

ra đấy của đệ đệ thì trong lòng hết sức vui mừng.

Phục Linh và Tề Thị cũng tươi cười mà nhìn, Phục Linh nói nhỏ: “Ít

nhiều cũng nhờ đại tướng quân, nếu không tiểu công tử sẽ không ngoan
ngoãn như vậy.”

Tề Thị gật đầu: “Con trai vừa lì lợm vừa nghịch ngợm, cũng phải có

người để sợ mới được.”

Vừa nghe thấy bọn họ nhắc tới Úy Đông Đình, Vân Phỉ tức tối nhưng

không biết trút vào đâu. Chưa bao giờ nàng gặp một người lòng dạ đen tối,
nham hiểm như vậy. Lên giá một cái là thu lãi gấp năm lần, vay nặng lãi
cũng không đến mức ác như vậy.

Ngay lúc nàng đang oán thầm, Kì Hoa ở phía trước tiến vào bẩm báo:

“Vân tiểu thư, đại tướng quân tới.”

Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, mấy người Vân Phỉ vội

vàng đứng dậy nghênh đón.

Một lát sau, Dị Thảo xách đèn lồng, dẫn một người men theo mái hiên

đi đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.