THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 138

“.....” Lại là ba chữ này. Úy Đông Đình xoa trán, phát hiện hôm nay

tiểu tử này có vẻ tỉnh táo khác thường, trên người còn có một mùi hương
thoang thoảng.

Ánh mắt của y quét qua ngang hông của A Tông, trên thắt lưng màu

xanh ngọc có đeo một cái túi hương hình bán nguyệt, được làm hết sức
khéo léo, trên có thêu hình lá trúc, hết sức đặc biệt.

Y cúi người xuống, lấy lên để xem cho kỹ, chẳng lẽ là do nàng thêu?

Vừa nghĩ thế, tự nhiên cái túi hương này trở nên đáng yêu tới mức làm
người ta không nỡ rời tay.

“Trong này là cái gì mà thơm thế?”

Vân Tông lại nói: “Đệ không biết.”

Đệ không biết... Bây giờ, Úy Đông Đình vừa nghe tới ba chữ này là

muốn đánh vào mông nó ngay.

Y hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “A Tông, nếu đệ còn nói không biết

nữa thì ta sẽ bắt đệ về phủ tướng quân, đích thân dạy võ công cho đệ.”

A Tông cả kinh, mặt biến sắc, cuống quýt nói: “Quả thật là đệ không

biết trong này có cái gì mà. Đây là túi hương Chương đại phu tặng cho đệ.”

Úy Đông Đình nhíu mày: “Chương đại phu?”

Vân Tông gật đầu lia lịa: “Dạ, huynh ấy nói túi hương này có thể giúp

tinh thần sảng khoái, còn có thể ngừa muỗi đốt nên tặng cho đệ.”

“Sao hắn ta lại tặng cho đệ?”

“Bởi vì tỷ tỷ của đệ tặng huynh ấy bút và nghiên mực nên có qua có

lại thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.