THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 137

Tiểu hoàng đế Triệu Mân và Vân Tông tuy là quân thần, nhưng thật ra

đều chỉ là trẻ con bảy tuổi, sau khi thân thiết với nhau, Vân Tông phát hiện
người đáng sợ không phải là tiểu hoàng đế mà là thừa tướng Úy Trác và đại
tướng quân Úy Đông Đình.

Người thứ nhất thì là một lão già có ánh mắt âm trầm, mặt luôn đen sì

sì. Người thứ hai thì lại là một đại thúc có ánh mắt sắc bén, luôn mang bộ
mặt anh tuấn. Chỉ cần hai người này cùng xuất hiện, phạm vi một trăm dặm
xung quanh lập tức như có gió bắc hắt hiu, vạn vật hoang tàn, ngay cả tiểu
hoàng đế cũng phải dè dặt. Vân Tông hy vọng mãi mãi cũng không gặp
phải hai kẻ họ Úy này nhưng không biết sao mà Úy Đông Đình cứ thích
tìm nó trò chuyện, mỗi lần gặp nó là liền hỏi vài câu linh tinh.

Chẳng hạn như hôm nay, nó lại xui xẻo chạm phải đại tướng quân.

Vân Tông cung kính cúi đầu hành lễ, tim thì đập như đánh trống mà nhìn
đôi giày màu đen kia đi đến trước mặt mình.

Con hỏa kỳ lân trên đôi giày dữ tợn nhìn Vân Tông, đáng sợ y hệt chủ

nhân của nó vậy.

Trên đầu vang lên một giọng nói hơi trầm. “A Tông, mấy ngày nay về

nhà tối có chăm chỉ luyện công không đấy?”

A Tông vội vàng gật đầu: “Bẩm đại tướng quân, ngày nào cũng

luyện.”

“Ừ, ta sẽ hỏi lại tỷ tỷ của đệ sau, xem đệ có nói dối không.”

A Tông thầm kêu khổ, hừ một tiếng thật nhỏ như muỗi vo ve.

Phía trên lại im lặng giây lát, giọng của đại tướng quân bỗng trở nên

ôn hòa hơn rất nhiều: “Tỷ tỷ của đệ làm gì ở nhà?”

Vân Tông lắc đầu: “Đệ không biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.