THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 143

Ngón trỏ bàn tay trái quấn vải trắng, tròn vo như một cái kén rất đáng

yêu.

“Tay nàng làm sao thế?” Y đã biết mà còn cố hỏi.

“Không có gì.” Vân Phỉ đưa tay đặt hai bên hông, lòng thầm tức tối:

còn không phải tại ngươi.

“Đây là tử ngọc cao do thái y viện điều chế, chữa vết thương rất tốt.”

Vân Phỉ ngước đầu nhìn thì thấy Úy Đông Đình lấy ra một cái hộp

màu tím được làm tinh xảo, nho nhỏ cỡ chừng hộp son, đặt lên mặt bàn bên
cạnh nàng. Đây rõ ràng không đánh mà khai, chứng tỏ y đã biết chuyện tay
nàng bị thương, hơn nữa chắc cũng biết tường tận về nguyên nhân bị
thương.

Vân Phỉ vừa xấu hổ vừa lúng túng, nàng ngước mắt lên, lướt nhìn y

một cái, sau đó đưa những ngón tay nhỏ nhắn đẩy cái hộp màu tím về phía
y, khách khí nói: “Đa tạ đại tướng quân, không cần đâu.”

Úy Đông Đình: “.....”

Đối với một nam tử hán cường tráng như sắt thép như y mà nói, kéo

cắt đứt tay trầy da này vốn chỉ như muỗi cắn mà thôi, hoàn toàn không cần
chữa trị hay băng bó gì cả. Nhưng vì là nàng, y mới làm quá lên, mang tử
ngọc cao quý giá này đến để bày tỏ sự quan tâm, đáng tiếc nàng hoàn toàn
không cảm kích, có vẻ rất xa cách, giống như xin hãy buông tha cho kẻ này,
khiến y rất buồn bực.

Điều khiến y càng bực bội hơn chính là bên hông của nàng cũng đeo

một cái túi hương, dùng gấm màu xanh biếc để may, đeo trên eo giống hệt
một miếng ngọc phỉ thúy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.