THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 160

Y cố nén cơn hỗn loạn trong lòng xuống, xụ mặt nói: “Tóm lại lãi

không phải là rượu, cũng không phải là nụ cười, nàng cứ tiếp tục nghĩ đi.”

Vân Phỉ không phục, hỏi: “Vậy thì là gì? Hôm ấy ở Kinh Châu, khi

tướng quân đoán món ăn mà tôi thích thì đã bắt tôi viết đáp án lên giấy
trước, để khỏi bị lật lọng. Nhưng bây giờ tướng quân lại để đáp án trong
lòng, tha hồ mà thay đổi, thế thật không công bằng. Tướng quân có dám
viết đáp án lên giấy trước, giao cho Tống đại ca, sau đó để tôi đoán lại
không? Đoán đúng hay sai thì cũng có người làm chứng.”

Úy Đông Đình chau mày lại, nàng cố ý hay vô tâm thật đây? Là không

biết thật hay đang giả vờ hồ đồ? 'Lãi' mà y muốn, làm sao có thể để cho
người thứ ba biết được?

“Tướng quân không viết vậy thì tôi coi như mình đã đoán đúng rồi.”

Vân Phỉ cười rạng rỡ, quay người đi về phía phường rượu. Nàng sớm biết y
sẽ không viết ra.

Phục Linh đang đợi bên đường, đối diện phường rượu, thấy nàng thì

chạy tới đón, lè lưỡi nói: “Tiểu thư, hình như đại tướng quân rất tức giận.”

Vân Phỉ mỉm cười, nói:“Tức giận thì làm gì được chứ, ai bảo cả ngày

hắn cứ tính kế ta.”

Phục Linh thầm minh oan cho đại tướng quân: tiểu thư, hình như cô

mới là người suốt này đi tính kế người ta chứ. Gọi người ta tới đây chỉ để
làm nền, để ông chủ Ôn nhìn thấy 'quan hệ thân mật' giữa cô và quốc cữu
gia.

Úy Đông Đình vừa xuất hiện thì vấn đề mua hàng đã được giải quyết

ngay. Vân Phỉ sâu sắc cảm giác được ba chữ 'quốc cữu gia' đúng là một con
bài đánh đâu thắng đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.