THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 158

Ôn Trường An vội vã cười theo: “Tiểu nhân nào dám.” Người của

quốc cữu gia, sao ông ta dám đắc tội chứ.

Vân Phỉ đã đạt được mục đích nên xoay lại cười với Úy Đông Đình.

“Tướng quân, chúng ta đi thôi.”

Tống Kinh Vũ ôm vò rượu, chậm rãi đi theo sau hai người.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào làm dung nhan sáng trong như ngọc của

nàng dần ửng hồng. Mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay làm trái tim y cũng bay
bổng theo. Dường như nàng hẹn y đền bàn chuyện lời lãi, sao bây giờ lại
biến thành chuyện mua rượu? Đi được vài bước, Úy Đông Đình không nhịn
được mà nhắc nhở nàng: “Lãi đâu?”

Vân Phỉ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đại tướng quân đã từng uống

thần tiên túy chưa?”

“Uống rồi. Thì sao?”

Vân Phỉ ngẩng mặt lên, mỉm cười thật xinh đẹp: “Tướng quân nói lãi

này còn quý hơn cả vàng, cuối cùng thì tôi cũng nghĩ ra rồi. Thì ra lãi mà
đại tướng quân muốn lấy chính là thần tiên túy. Có câu: ngàn vàng khó mua
được cơn say, cho nên thần tiên túy chính là lãi, tôi đoán đúng chứ?”

Tác giả có lời muốn nói: Úy tướng quân, ngài biết mấy chữ 'tự mình

đa tình' viết thế nào rồi chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.