THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 157

Y nhẹ nhàng bước tới, đưa tay che miệng tằng hắng một tiếng, đột

nhiên cảm thấy hơi lúng túng. Trên đường lúc nào cũng có người, nàng sẽ
không nói ra những lời khó nói ngay trên đường chứ.

“Tướng quân, tôi đã nghĩ ra phải trả lãi cho ngài thế nào rồi.” Nàng

cười tươi tắn, lúm đồng tiền mê người tràn ngập ánh xuân.

Úy Đông Đình nghiêm mặt, chỉ ừ một tiếng mà không tỏ vẻ gì cả

nhưng lại thấy tim đập hơi nhanh. Y cố kiềm nén tâm trạng kích động, đôi
mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

Nhưng lúc này, Tống Kinh Vũ bỗng dẫn ông chủ Ôn Trường An của

phường rượu bước ra.

Ôn Trường An vừa thấy Úy Đông Đình đứng ngoài cửa thì cả kinh,

vội vàng bước tới hành lễ: “Tiểu nhân không biết đại tướng quân giá lâm
nên không đón tiếp từ xa được, xin đại tướng quân tha tội.”

Úy Đông Đình thật sự muốn trị tội của ông ta, vào thời khắc quan

trọng thế này mà nhảy ra làm kỳ đà cản mũi.

“Ông chủ Ôn, ta muốn mua một vò thần tiên túy để tặng cho đại tướng

quân.” Vân Phỉ mỉm cười, lấy một thỏi bạc ra đưa cho Ôn Trường An.

Ôn Trường An thấy thiếu nữ xinh đẹp như tiên này đứng cạnh quốc

cữu gia, lại hết sức thân mật thì làm sao dám nhận ngân lượng của nàng.
Ông ta vội vàng chạy vào trong phường rượu, đích thân ôm một vò rượu
chạy ra: ”Tiểu nhân kính biếu đại tướng quân, mong đại tướng quân nhận
cho.”

Úy Đông Đình chẳng hiểu ra làm sao cả, đang định từ chối thì Vân Phỉ

đã ra hiệu cho Tống Kinh Vũ nhận lấy vò rượu kia, sau đó nghiêng đầu
cười nói với Ôn Trường An: “Ông chủ Ôn, sau này ta đến mua rượu, đừng
nói ông sẽ không bán chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.