THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 155

làm ăn cũng sẽ rất tốt. Xem ra khó mua cũng là một nguyên nhân quan
trọng khiến rượu của Ôn gia có danh tiếng như vậy, khiến người ta phải
đồng thanh khen ngợi. Thường thì người ta hay có tâm lý thứ gì càng khó
có được thì càng tốt.

Tống Kinh Vũ thấy nàng chau đôi mày đẹp, im lặng không nói thì

tưởng rằng nàng đã biết khó mà lui nên mừng thầm trong bụng.

Đáng tiếc, hắn còn chưa vui mừng được bao lâu thì đã thấy mắt Vân

Phỉ sáng rực lên, đôi mày đang chau lại kia cũng dần giãn ra, đôi má lúm
đồng tiền cũng như ẩn như hiện. Vẻ mặt này hắn đã vô cùng quen thuộc,
xem ra nàng đã nghĩ ra được ý tưởng gì hay ho.

Quả nhiên, Vân Phỉ cười thật tươi với hắn: “Tống đại ca, huynh yên

tâm đi, chắc chắn ta sẽ mua được loại rượu này.”

—————–

Mỗi lần Úy Đông Đình gặp Vân Tông ở trong cung, nó đều nhát như

chuột thấy hổ, ước gì kịp trốn tránh. Bộ dáng muốn co giò bỏ chạy mà ráng
nhẫn nhịn vì không dám chạy ấy khiến người ta không nén được cười.

Điều kỳ lạ là hôm nay vừa nhìn thấy y từ xa, nó chẳng những lủi mất

mà ngược lại còn chủ động tiến tới, cung kính thi kễ: “Đại tướng quân, tỷ
tỷ của đệ bảo đệ nhắn câu này với tướng quân.”

Lòng Úy Đông Đình chợt rung động, hỏi: “Nhắn chuyện gì?” Y đã

mấy ngày không được gặp nàng rồi, nhưng lại không tìm được lí do gì để
đến chỗ của nàng nên chỉ có thể thám tính chút tin tức của nàng từ Vân
Tông. Có điều thằng quỷ nhỏ A Tông này gần đây trở nên rất xảo quyệt, 'đệ
không biết' đã biến thành 'đệ không rõ'.

A Tông tròn xoe mắt, nói: “Tỷ ấy nói muốn trả lãi cho đại tướng quân,

giờ ngọ ngày mai nếu đại tướng quân có thời gian thì mời ngài đến trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.