THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 153

Phục Linh không nhịn được mà cười phì một cái, nàng ta nào hay nỗi

khổ trong lòng của Vân Phỉ.

Dối với Vân Phỉ mà nói, mẹ nàng chính là một tấm gương sống sờ sờ

ra đấy, lúc nào cũng nhắc nhở nàng tình yêu là thứ không đáng tin, chỉ có
ngân lượng mới là chân thật, cắn vào cũng có thể làm gãy răng. Dù sao ở
kinh thành nàng cũng nhàn nhã, mở quán rượu vừa giết thời gian vừa có thể
gom chút tiền sau này đưa cho me.

Lúc nhỏ Vân Phỉ thường cùng ông ngoại đi thị sát mấy cửa hàng của

Tô gia nên đếm những thỏi bạc trắng lấp lánh còn giỏi giang nhanh nhẹn
hơn cả may vá thêu thùa, đọc sách ngâm thơ, viết chữ vẽ tranh này nọ. Lúc
này không có ai quản thúc, chính là thời cơ tốt để nàng hăm hở kiếm tiền
chứ ở trong nhà thật sự quá buồn chán.

Nàng đã hạ quyết tâm xây dựng cơ nghiệp ở kinh thành nên giao cho

Phục Linh trách nhiệm dò hỏi mấy vị cấm vệ quân canh gác trước cửa xem
loại rượu ở đâu ngon nhất kinh thành. Quán rượu có làm ăn được hay
không, rượu chính là thứ quan trọng nhất.

Không lâu sau, Phục Linh hăm hở trở về bẩm báo: “Tiểu thư, bọn họ

đều nói rượu ngon nhất kinh thành chính là thần tiên túy.”

Vân Phỉ vừa nghe đã cười phì một cái: “Cha, giọng điệu dữ dằn quá

ha, thần tiên mà cũng chuốc say được.”

Phục Linh gật đầu: “Câu trả lời này đúng là rất ăn khớp với nhau. Em

hỏi mấy vị cấm vệ quân cửa trước cửa sau, ai cũng trả lời như vậy.”

Vân Phỉ cười mỉm chi: “Rượu này như thế nào?” Nếu tám vị cấm vệ

quân cửa trước cửa sau đều đồng thanh nói loại rượu này ngon thì chắc đây
không phải là tin đồn vô căn cứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.