THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 154

Phục Linh bẻ khớp ngón tay, đọc vanh vách những lời khi nãy cho

nàng nghe: “Rượu này dùng nước suối trên núi để ủ, hương vị thơm nồng,
ngọt thanh mát lạnh, vào miệng thì thanh thuần dễ chịu, dư vị kéo dài, chỉ
phường rượu Ôn Kí với lịch sử hai trăm năm mới có được. Khi mấy vị cấm
vệ quân nhắc đến đều luôn miệng ca ngợi, nước miếng suýt nữa cũng chảy
ra.”

Vân Phỉ không nén được cười. Xem ra thần tiên túy đúng là rượu

ngon.

Nàng lập tức gọi Tống Kinh Vũ tới, đưa cho y tờ ngân phiếu một trăm

lượng, cười rạng rỡ: “Tống đại ca, huynh đến phường rượu Ôn Kí tìm
người quản lí của họ thương lượng thử xem, hỏi giá cả của thần tiên túy thế
nào, làm sao để mua được hàng, phải đặt cọc bao nhiêu, chúng ta sẽ mua
rượu của phường rượu này về bán.”

Tống Kinh Vũ thấy nàng có vẻ rất quyết tâm mở quán rượu thì chỉ biết

nhận lấy tờ ngân phiều rồi ra ngoài. Chưa tới nửa canh giờ, hắn đã quay về.

Thấy hắn tinh thần hăm hở, mặt mày rạng rỡ, Vân Phỉ tưởng là hắn

mang về tin tức tốt nên mỉm cười ra đón: “Thế nào?”

Gương mặt trước giờ luôn lạnh lùng của Tống Kinh Vũ xuất hiện nụ

cười hiếm hoi: “Rượu của Ôn gia chỉ cung cấp cho đại tưởu lâu của Lục gia
và bán cho một vài quan lớn quyền quý mà thôi.” Cho nên khi nghe được
tin này thì hắn đã vui mừng suốt đọc đường về nhà.

Vân Phỉ thấy hắn mặt mày hớn hở thì còn tưởng là có tin gì tốt lành

ghê lắm, ai ngờ vừa đưa đầu ra đã bị tạt cho một chậu nước lạnh. Nàng thở
dài một hơi, tin tức này đúng là làm cho người ta nửa mừng nửa lo.

Lo là, rượu này chỉ cung cấp cho đại tửu lâu của Lục gia và quan to

quyền quý, quán rượu nhỏ của nàng không chen vào được. Mừng là, nếu
như nàng có thể bán được loại rượu này, không cần tuyên truyền thì việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.