THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 177

Hiện giờ Vân Phỉ đang phiền não vì chuyện rượu nên vừa nghe thấy

hai chữ rượu thuốc thì lập tức nảy sinh hứng thú. Nàng hỏi: “Ông ấy nói
rượu thuốc gì vậy?”

“Cha ông ấy tuổi già, sức khỏe không tốt nên không muốn ăn uống. Ta

đã điều chế cho ông ấy một loại rượu thuốc khiến thèm ăn, bổ gan, bổ phổi.
Mỗi ngày, trước khi ăn cơm uống một ly.”

Trong đầu Vân Phỉ chợt nảy ra một ý tưởng, nàng lập tức đứng dậy

cáo từ.

Ra khỏi hiệu thuốc Hạnh Lâm, Phục Linh tính tình nóng nảy nên

không nén được mà đề nghị: “Tiểu thư, hay là cô mau đi tìm đại tướng
quân đi, bảo ngài ấy gây áp lực với Kim Ngọc Đường.” Nàng ta nắm chặt
nắm tay, hung dữ nói: “Tên thiếu chủ mắt để trên chóp kia kiêu ngạo y như
một con khổng tước xòe đuôi, vừa nhìn là đã muốn đập cho hắn một trận,
rút hết mấy cái lông trên đuôi hắn.”

Vân Phỉ bị những lời mắng chửi này làm cho tức cười. Có điều cách

miêu tả này rất chính xác với Lục Nguyên. Nàng lắc đầu, nghiêm mặt nói:
“Kim Ngọc Đường là tấm gương chứ không phải đối thủ của chúng ta. Bất
luận ta có ghét Lục Nguyên thế nào thì đối với Lục Thịnh, ta cũng chỉ biết
kính nể. Cách thức kinh thương của ông ấy cũng đáng để ta học hỏi, noi
theo. Dựa vào bộ óc của mình để kiếm tiền mới có thể lâu dài, lấy thế hiếp
đáp người khác thì có gì là giỏi chứ, ta sẽ không đi tìm Úy tướng quân.”

“Vậy tiểu thư tính làm sao đây? Mua rượu khác ư?”

Vân Phỉ gật đầu, hai mắt sáng lóe lên, đôi má lúm đồng tiền cũng hiện

ra. Phục Linh vốn đang rầu rĩ chán chường, nay thấy nụ cười đã có tính
toán của nàng thì liền biết tiểu thư nhà mình lại có ý tưởng gì mới.

Chiết Tẫn Xuân Phong không bán thần tiên túy nữa mà bán một loại

rượu có tên là yên chi hiệp, uống vào mát lạnh, sướng miệng, trong dư vị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.