THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 219

Vân Phỉ mắng: “Nói hươu nói vượn.” Tuy nàng nghiêm mặt lại nhưng

hai tai đã bỏ bừng lên làm Phục Linh không nhịn được mà cười trộm.

Hết mấy ngày nghỉ thì vết thương trên cánh tay A Tông cũng vừa

khỏi. Buổi sáng Tần Phương đến đón nó vào cung, Tống Kinh Vũ đi theo
hộ tống rồi mới trở về.

Quán rượu bị bán đi, Phục Linh và Vân Phỉ đều thất nghiệp, Tống

Kinh Vũ hộ tống A Tông vào cung, trở về cũng không có việc gì làm nên
ngồi trong sân lau kiếm, lau thật chậm, thật lâu.

Vân Phỉ đi đến bên cạnh, cúi người mỉm cười hỏi “Tống đại ca, sau

này huynh có con thì cũng tắm cho nó thế này sao?”

Keng một tiếng, thanh kiếm trên tay Tống Kinh Vũ rơi xuống trúng

chân, hắn lúng ta lúng túng nhặt lên, mặt đỏ như là khăn trùm đầu cô dâu.

Tề Thị đang ngồi ở hành lang thêu thùa, nghe thế thì cười đến đau cả

bụng. Phục Linh đang tưới hoa cũng chạy tới hỏi: “Có chuyện gì mà vui
thế?”

Vân Phỉ cười hì hì, xua tay: “Không có gì, em lo việc của mình đi.”

Vốn quen bận rộn, nay chợt nhàn rỗi, đúng là như tra tấn. Phục Linh

xách bình nước đi tới đi lui trong vườn, cây cỏ hoa lá trong vườn được tưới
đến cả ba lượt. Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì hoa cỏ cũng bị ngập nước
chết. Vân Phỉ cảm thấy mọi người ra ngoài dạo một lát thì tốt hơn nên đứng
dậy nói: “Phục Linh, chúng ta ra ngoài dạo lòng vòng đi.”

Phục Linh lập tức quẳng bình nước sang một bên, tươi cười hớn hở:

“Hay quá, hay quá!”

Tống Kinh Vũ nghe hai người định ra ngoài thì lập tức nói: “Úy tướng

quân nói rồi, hai người nên ở nhà thì hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.