THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 221

“Đương nhiên là nghĩ chuyện... xuất giá.” Phục Linh ghé sát vào tai

nàng, rồi cười phì.

Vân Phỉ đánh Phục Linh một cái: “Chuyện này không cần ta nghĩ.” Về

chuyện hôn sự của nàng, chắc chắn Vân Định Quyền sẽ cân nhắc lợi hại
nhiều lần, tìm cho nàng một mối có lợi cho hắn nhất. Điều này Vân Phỉ
không nghi ngờ gì.

Vân Phỉ tới thư quán chọn được một đống sách. Phục Linh vừa thấy là

thở dài. Cái gì mà Đào Chu Công, Thạch Sùng truyện, kinh thương... Một
cô gái trong mắt chỉ có sách kinh doanh nhưng lại xinh đẹp kiều diễm như
thế, sóng mắt đong đưa, má lúm đồng tiền như hoa khiến người chủ thư
quán không ngừng liếc nhìn nàng.

Ra khỏi thư quán, Vân Phỉ thấy một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy

đang chạy trên đường. Nàng còn nhớ rất rõ, đây chính là xe ngựa của Lục
Nguyên.

Thị vệ hộ tống xe ngựa chạy qua, quả nhiên Lục Nguyên đang ngồi

ngay ngắn trên xe, tay cầm một cái quạt màu đen, mặc một chiếc áo tơ tằm
màu trắng, trên người không thấy chút hơi tiền, bộ dáng như không nhiễm
chút bụi trần, hoàn toàn không giống một thương nhân mà nhã nhặn lịch sự,
thanh cao ngạo mạn như một công tử thế gia.

Hai, việc làm ăn mà được như Lục gia thì mới đúng là vua trong giới

thương nhân. Vân Phỉ nhìn Lục Nguyên trong xe với vẻ rất ngưỡng mộ,
ánh mắt chăm chú vẫn nhìn theo cho tới khi xe ngựa đi xa.

Phục Linh chưa từng thấy tiểu thư nhìn một chàng trai nào với ánh

mắt nóng rực chăm chú đến thế. Lẽ nào tiểu thư vừa gặp đã thương vị Lục
công tử kiêu ngạo ngút trời, mắt để trên đầu này sao? Nàng ta không khỏi
thầm sốt ruột thay cho Úy tướng quân, hậm hực hừ một cái thật to: “Úy
tướng quân người ta là cậu của hoàng thượng mà cũng không kiêu ngạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.