THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 222

đến thế này, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ, chẳng qua cũng chỉ là con
trai nhà giàu mà thôi.”

Vân Phỉ nghiêng đầu cười, không nói gì cả.

Chập choạng tối, Vân Tông từ trong cung trở về.

Tần Phương dẫn theo hai thái giám trẻ và một vị công công trắng trẻo

mập mạp ra nhà sau, nói với Vân Phỉ: “Vân tiểu thư, vị này chính là Ngụy
tổng quản của Ý Đức cung.”

Thì ra là tâm phúc bên cạnh thái hậu, Vân Phỉ vội vàng mỉm cười chào

hỏi, nhưng lòng thì lấy làm lạ, sao ông ta lại đến đây? Từ sau bữa tiệc tẩy
trần vào ngày đầu tiên nàng đến đây, thái hậu cũng không hỏi han gì đến
nàng nữa, giống như là đã quên mất sự tồn tại của nàng.

Đại tổng quản Ngụy Mẫn của Ý Đức cung tướng mạo hiền lành phúc

hậu, da còn trắng trẻo mịn màng hơn cả con gái, giống như một cái banh
bao vừa được đem ra khỏi lồng hấp. Hai tay của ông nâng một cái hộp nhỏ
màu đen nhũ vàng, mỉm cười nói: “Vân tiểu thư, đây là vật phẩm do thái
hậu ban cho, người phái lão nô đưa đến.”

Cái hộp nhỏ nhưng hai tay ông ta lại giống như đang nâng gì đó rất

nặng.

Vân Phỉ vội vàng tạ ơn rồi nhận lấy cái hộp, quả nhiên là nặng trịch,

trọng lượng không nhẹ.

Ngụy Mẫn lại nói: “Thái hậu mời Vân tiểu thư ngày mai vào cung

tham dự yến tiệc, đến lúc ấy lão nô sẽ đích thân mang xe đến đón Vân tiểu
thư vào cung.”

Vân Phỉ lại tạ ơn lần nữa, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.

Mai không phải là ngày gì đặc biệt, sao tự nhiên thái hậu lại mời nàng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.