THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 266

cũng rất tức cười. Một lát sau, y như cười như không, hỏi: “Nàng muốn ta
nói có hay là không?”

Nàng đỏ mặt, nói: “Đương nhiên là muốn huynh nói thật.”

Y nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là có.”

“Ta biết khi ấy huynh đến Kinh Châu là vì muốn cưới ta, vậy sao lại

thay đổi ý định.” Ánh mắt nàng sáng đến chói mắt, lóe lên vẻ bức ép người,
như là muốn tính sổ với y.

Úy Đông Đình thản nhiên nói: “Ý của thái hậu và cha ta đúng là như

vậy, nhưng nếu nàng đã không đồng ý thì ta cũng không thể miễn cưỡng.”
Trong giọng nói của y như mang theo vẻ bất đắc dĩ và chút thanh cao.

“Ai nói ta không đồng ý, ta thích nhất là vàng mà.” Nàng cắn môi,

dung nhan long lanh diễm lệ đẹp như là làm từ ngọc.

Úy Đông Đình chau đôi mày kiếm, hừ một tiếng: “Chỉ vì vàng thôi

sao?”

“Đương nhiên rồi. Có điều cũng không hẳn là vậy.” Nàng ngập ngừng,

cúi đầu, cắn môi, nói thật nhỏ: “Ta cũng thích huynh.” Tuy là nói dối,
nhưng suy cho cùng nàng cũng là nữ nhi, thẹn thùng đến nỗi mặt đỏ ửng cả
lên, xinh đẹp không sao tả xiết.

Gió xuân thổi qua, trong một đêm hoa nở khắp cành cũng không bất

ngờ và tươi đẹp như lời thổ lộ trong khoảnh khắc này.

Úy Đông Đình im lặng, trấn tĩnh, giống như là một pho tượng, chỉ có

trong mắt là tràn ngập sóng ngầm đang dâng cuồn cuộn.

Vân Phỉ nhìn vào mắt y, tim đập thình thịch. Y là một người rất khôn

khéo, liệu y có tin nàng 'thật lòng' với y hay không đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.