THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 265

Vân Phỉ nghĩ ngợi một chút rồi nghiêng đầu cười: “Được.”

Úy Đông Đình càng lấy làm ngạc nhiên vì sự nhu thuận nghe lời của

nàng đêm nay. “Nàng bằng lòng thật sao?”

Vân Phỉ chớp chớp mắt: “Đương nhiên rồi. Đến cả hoàng cung cũng

không an toàn, huống chi là nhà của ta. Phủ tướng quân canh gác nghiêm
ngặt, sao ta lại không đồng ý.”

Úy Đông Đình cười: “Ta cứ lo là nàng sợ tai tiếng nên sẽ không đồng

ý.”

Vân Phỉ cúi đầu, nói thật nhỏ: “Chẳng phải huynh tính cưới ta sao, cần

gì phải lo chứ.”

Lòng Úy Đông Đình chấn động, không nói nên lời.

Nàng từ từ ngước mắt lên, ánh đèn phản chiếu vào trong đôi mắt long

lanh của nàng, dường như mọi ánh sáng trên đời đều tập trung trong đôi
mắt ấy, rực rỡ khiến người ta phải say đắm.

“Huynh... có ý ấy với ta không?” Hàng mi nàng khẽ run run, giọng nói

nhẹ tênh như là một chiếc lông vũ bay trong gió nhẹ, khẽ lay động mỗi một
tế bào trên người y, còn dễ đắm say hơn cả gió xuân.

“Ý ấy là ý gì?”

Dường như nàng rất bực bội với tư duy trì trệ của y nên hung hăng

nói: “Chính là vừa gặp đã thương ấy.” Đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng
vào y, ánh đèn chiếu sáng dung nhan xinh như tranh vẽ của nàng, thật sự là
làm điên đảo chúng sinh.

Có nằm mơ Úy Đông Đình cũng không ngờ nàng sẽ hỏi ra những lời

như vậy nên môi khẽ giần giật, dường như là rất bối rối, nhưng dường như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.