THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 269

Nói những lời nhẹ nhàng tình cảm, giả vờ liếc mắt đưa tình đã khiến

nàng rợn da gà đến độ muốn ngất xỉu, đau khổ như thế nàng không muốn
phải diễn lại lần thứ hai nên đành phải cố nén ý định giơ tay tát cho y một
cái. Nàng đứng trước mặt y, cứng đờ như một khúc gỗ.

Úy Đông Đình ôm nàng, từ tốn hỏi: “Nàng nói nàng thích ta?”

Nàng gật đầu.

“Nàng đồng ý gả cho ta?”

Nàng lại gật đầu.

“Nàng đừng hối hận đấy.”

Nàng lắc đầu.

Y trầm giọng nói: “Nói đi.”

Nàng đành phải từ bỏ hành động gật đầu lắc đầu, nói thật rõ ba tiếng:

“Không hối hận.”

Y kéo nàng vào lòng, hơi nóng vội, hơi mạnh bạo, cúi đầu hôn nàng.

Vân Phỉ giật cả mình, vô thức đóng chặt môi lại, sợ y lại tiến quân thần tốc
như lần trước. Nhưng một ý nghĩ vụt qua trong đầu, đã diễn tới mức này
rồi, nếu nàng tỏ chút không cam tâm tình nguyện thì nỗi vất vả vừa rồi sẽ
hóa thành công cốc mất. Thế cho nên nàng không phản kháng nữa, mặc cho
y xâm chiếm đôi môi nàng, ngậm lấy lưỡi, quấn quýt không rời.

Nụ hôn này từ lướt qua cho tới nồng nàn, mạnh bạo mà cũng dịu dàng.

Nàng nhắt mắt lại, bất lực nghĩ: thôi đi, cứ coi như là bị chó cắn một miếng.
Vì A Tông, chịu thiệt một chút thì có sao, dù sao cũng không ai biết.

Khó khăn lắm nụ hôn nồng nàn say đắm kia mới kết thúc, nàng bị hôn

tới nỗi thở hồng hộc, má đở ửng như ráng chiều. Thấy y có vẻ như còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.