THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 271

“Nàng thu dọn một chút, mai ta sẽ đến đón nàng và A Tông đến chỗ ta

ở.”

Nàng thẳng thắn nói: “Nơi này cách hiệu thuốc Hạnh Lâm gần hơn,

thay thuốc cho A Tông rất tiện, chờ vết thương của nó khỏi rồi thì ta sẽ dọn
qua đó.”

Úy Đông Đình gật đầu rồi véo má nàng: “Cũng được, thời gian này ta

sẽ phái cấm vệ quân đến bảo vệ nàng, nàng phải ngoan ngoãn ở trong nhà,
không được chạy lung tung.”

Vân Phỉ gật đầu: “A Tông bị thương, đương nhiên là ta sẽ không đi

đâu, chỉ ở nhà trông nó thôi.”

Úy Đông Đình lưu luyến lấy tay ra khỏi mặt nàng. Khả năng tự kiềm

chế mà trước nay y vẫn lấy làm kiêu ngạo nay cũng phải thất bại, cởi giáp
xin hàng. Y thật hối hận, lúc đó tại Kinh Châu nên quăng thói kiêu ngạo ấy
lên chín tầng mây cho rồi, cho dù khi ấy nàng không chịu cũng phải cưới
được nàng về, ít nhất thì trong thời gian này không phải vò võ như thế, đợi
Vân Định Quyền về kinh mới có thể cưới được nàng.

Nghĩ đến cảnh sớm chiều sống chung một nhà với nàng, y không khỏi

cảm thấy người nóng bừng lên, dục vọng đang kêu gào khó mà chế ngự
được. Y hít sâu một hơi, cố nén sự nóng bức cùng cơn kích động kia
xuống, ăn cơm xong là vội vội vàng vàng ra về. Còn tiếp tục ở một mình
với nàng, ngửi thấy mùi hương tươi mát ngọt ngào trên ngươi nàng nữa thì
e là y không khống chế được mất.

Tiễn Úy Đông Đình đi rồi, Vân Phỉ thở phào nhẹ nhõm. Diễn kịch tình

ái yêu đương ngọt ngào kiểu này đúng là còn mệt hơn cả để chân trần chạy
một trăm dặm đường.

Chiều hôm sau, Chương Tùng Niên đến thay thuốc cho Vân Tông.

Lúc Vân Phỉ tiễn hắn về, nàng hỏi với vẻ rất kỳ vọng: “Chương đại phu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.