THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 280

Nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng Phục Linh nói: “Đại tướng quân,

tiểu thư, tiểu thư không mặc quần áo chỉnh tề, e là không ổn lắm.”

Thấy Phục Linh không ngăn được y, Vân Phỉ vội vàng ném sách lên

đầu giường rồi xoay người giả vờ ngủ.

Trong phòng vang lên tiếng bước chân khe khẽ, dừng ở bên giường.

Nàng nhắm mắt, không nhúc nhích, hồi hộp tới nỗi tim sắp nhảy ra ngoài.

Bỗng nhiên, giường lún xuống một chút, không biết là y ngồi hay nằm

xuống. Tim Vân Phỉ đập thình thịch, nhất thời có cảm giác tự đào hố chôn
mình.

Đang mùa hè nóng bức, tuy trong phòng có băng nhưng vẫn nóng,

nàng chỉ mặc một bộ váy áo mỏng. Làn váy màu hồng rực trải trên chiếu
trúc màu xanh, giống như là một đóa sen nở rộ trên sóng biếc, xinh đẹp mà
tĩnh lặng, hương hoa thoang thoảng. Ống tay áo khẽ vén lên một nửa, lộ ra
cánh tay ngọc, giống như củ sen trắng nõn.

Nàng có cảm giác ánh mắt của y cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay trần

của mình. Căn phòng yên tĩnh tới mức tựa hồ như chỉ có tiếng hít thở khe
khẽ của nàng. Phải nói là ánh nhìn của y còn lạnh hơn cả băng, nàng lập tức
cảm thấy cánh tay trần kia lành lạnh và cứng đờ, giống như là bị trúng gió.

Nàng thầm hối hận khôn nguôi, nếu biết y không kiêng nể gì, con gái

nhà người ta đang ngủ mà cũng dám xông vào thế này thì nàng đã không
dùng cách này để tránh y, khiến bây giờ mình lỡ đâm lao phải theo lao, rơi
vào thế bị động.

Bỗng nhiên, có mấy ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay nàng, nàng

lập tức nổi da gà, thế này thì không thể giả vờ được nữa. Lúc ấy nàng nghe
thấy bên tai có tiếng cười khúc khích: “Con mèo lười.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.