THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 281

Nàng vừa thẹn vừa giận, đang định trở mình ngồi dậy thì đột nhiên y

xoay người đè lên người nàng, ngay sau đó môi nàng bị phong lại, y hôn
nàng thật sâu. Khác với nụ hôn thường ngày, vì hai người đều đang nằm
nên tư thế càng thêm ám muội, hơn nữa cách lớp quần áo mỏng, nàng có
thể cảm nhận rõ ràng phản ứng cơ thể của y.

Tuy nàng chưa trải qua chuyện ấy nhưng cũng lờ mờ hiểu được thứ gì

đang đặt trên đùi mình.

Trong lúc kinh hoàng, nàng cắn y một cái thật mạnh mới có thể khiến

y buông mình ra. Y chống tay, cúi người nhìn nàng. Gương mặt anh tuấn
gần trong gang tấc, trong đôi mắt sáng như sao mai kia lóe lên một tín hiệu
nguy hiểm.

Nàng cảm thấy hôm nay mình ngu ngốc đến tột cùng, cư nhiên đi vác

đá để đập vào chân mình. Buồn bực và thiếu dưỡng khí, mặt nàng đỏ bừng
lên như ráng chiều, sáng rực và lộng lẫy hơn cả ánh dương.

Úy Đông Đình không khỏi động lòng, đến giọng nói cũng khàn khàn:

“Nếu sau này nàng còn dám giả vờ ngủ để trốn ta thì ta sẽ yêu nàng ngay
bây giờ.”

Nàng cả kinh, định cho y một tát không chút khách khí. Y cười khanh

khách, nắm cổ tay nàng lại, đè nó lên trên đầu nàng. Bộ ngực vốn không
quá tròn đầy kia bị tư thế này làm cho càng thêm đẫy đà, giống là hai trái
núi nho nhỏ. Khi hít thở, hai trái núi ấy khẽ phập phồng, hết sức kiều diễm.

Vẻ nguy hiểm trong mắt Úy Đông Đình ngày càng rõ, Vân Phỉ ý thức

được mình đã ở bên bờ vực của sự nguy hiểm, chỉ cần lơ đễnh chút thôi là
sẽ tự chuốc họa vào thân, bị y ăn sạch sẽ, mất cả chì lẫn chài.

Lần này nàng thật sự sợ hãi, nếu y cưỡng ép nàng thì nàng hoàn toàn

không có sức phản kháng. May mà nàng còn có bản lĩnh muốn rơi nước
mắt là sẽ rơi, nên dưới tình thế cấp bách, nàng ra sức nháy nháy vài cái, hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.