THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 282

giọt nước mắt vừa tròn vừa to lập tức trào ra. Nàng khóc lu loa: “Huynh ức
hiếp ta.”

Quả nhiên chiêu này lập tức có tác dụng. Úy Đông Đình thả tay nàng

ra, dịu dàng nói: “Sao ta lại nỡ ức hiếp nàng chứ, chỉ có nàng ức hiếp ta
thôi.”

“Ta ức hiếp huynh khi nào?”

Úy Đông Đình dùng tay chỉ vào trán nàng, vừa tức cười vừa tức giận:

“Tiểu hồ ly này, muốn ta vạch trần nàng mới chịu sao?”

“Vậy huynh nói đi.”

“Từ khi quen biết nàng tới nay, đã khi nào nàng thật lòng với ta chưa?

Ngày nào không nói dối ta thì ta đã A di đà Phật rồi, mặt trời cũng mọc từ
hướng tây.”

Vân Phỉ thầm cả kinh, nước mắt cũng bất giác ngừng chảy, chột dạ hỏi

tiếp: “Ta gạt huynh chuyện gì chứ?”

Úy Đông Đình cười tươi: “A Tông bị Giang Như Trần đâm bị thương

là chuyện ngoài ý muốn, ta có thể giết Giang Như Trần nhưng không thể
trừng trị Anh Thừa Cương. Bởi bì Giang Như Trần là kẻ hành thích vua,
mà Anh Thừa Cương lại có công cứu giá. Ta biết nàng giận ta, cho nên
nàng muốn đưa A Tông về nhà ta cũng thành toàn cho nàng.”

Thì ra là không gạt được y. Vân Phỉ bị y vạch trần, không những xấu

hổ mà còn thấy chán chường. Nàng tự thấy kế hoạch này rất hoàn hảo,
không có một chỗ sơ xuất, rốt cuộc là y thấy được sơ hở nào chứ?

Tại sao lần nào nàng cũng bại trong tay y? Nàng thật sự không cam

lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.