THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 385

quân của kinh thành chặn quân của Lâm Thanh Phong tại Mang Sơn. Tuy
kinh thành tạm thời giữ được nhưng Vân Phỉ biết chắc một khi cha nàng
dẫn binh về tới Lạc Dương thì lúc ấy chiến tranh mới thực sự bắt đầu. Đến
lúc đó, kinh thành bị vây cả hai mặt, binh lực của triều đình hoàn toàn
không đủ để chống lại sự hợp sức công kích của Vân Định Quyền và Lâm
Thanh Phong.

Đương nhiên nàng hy vọng cha mình thắng lợi, nhưng nếu cha thắng

thì nhất định Úy Đông Đình sẽ... Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên không dám
nghĩ tiếp nữa, lòng cảm thấy nặng nề, giống như là bị một tảng đá to đè
nặng.

Để đề phòng bất trắc, Lục Thịnh quyết định đưa lão thái thái và con

cái lên Thái Nguyên để lánh nạn. Đương nhiên Lục Nguyên sẽ không bỏ
rơi Vân Phỉ nên ra sức khuyên Vân Phỉ cùng đi, Vân Phỉ cũng cảm thấy lúc
này lánh đi là tốt nhất.

Hôm sau, Lục Nguyên dẫn một lực lượng thị vệ và nô bộc hùng hậu

cùng xuất phát lên Thái Nguyên.

Vân Phỉ và Lục Kim cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa, khi thả màn

che xuống, nàng bất giác thở dài một hơi. Cha trở mặt với triều đình, như
vậy hôn sự của nàng và Úy Đông Đình đương nhiên cũng sẽ bị hủy, nàng
cũng không cần lo lắng có ngày sẽ khó xử vì bị kẹt giữa cha và chồng. Lẽ
ra nàng nên vui mừng mới phải chứ? Thế nhưng tại sao nàng lại không hề
vui vẻ như mình đã nghĩ?

Xe ngựa chuẩn bị xuất phát, Lục Kim hưng phấn nói: “Tô tỷ tỷ, đợi

đến Thái Nguyên rồi chắc chúng ta sẽ có dịp cùng đến Ngũ Đài Sơn nhỉ?”

Vân Phỉ cười gật đầu, thật ra thì lòng đang rối như tơ vò, làm gì có

tâm trạng để du sơn ngoạn thủy. Thậm chí nàng không nói rõ được sự lo
lắng và ưu tư kia rốt cuộc là dành cho cha hay cho Úy Đông Đình. Thôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.