Vân Phỉ chạy đến trước mặt y, thở hồng hộc mà nhìn y, bao lời muốn
nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng, không biết nên bắt đầu từ đâu. Trong
huyết mạch của nàng như có một dòng máu nóng đang chảy xiết, ngay cả
khóe mắt cũng bị dòng máu nóng này làm cay cay.
Mấy cấm vệ quân phía sau hai người đều thức thời tránh đi chỗ khác.
Hai người cứ thế nhìn nhau, trời cũng sáng dần, Úy Đông Đình chỉ
nhìn nàng mà không nói tiếng nào. Trong ánh ban mai, diện mao anh tuấn
ấy càng trở nên tuấn tú, như được chạm khắc mà thành.
Vân Phỉ nhìn y không chớp mắt. Đột nhiên, một giọt nước mắt tròn
xoe từ nơi khóe mắt nàng chảy xuống, tạo nên một vệt nước dài trên gương
mặt trắng trẻo mịn màng.
Y nhìn vệt nước ấy, lòng như bị một cơn sóng dữ kéo tới và nhấn
chìm, gần như là phá tan đi lớp tường phòng ngự mà khó khăn lắm y mới
xây lên được. Y hít sâu một hơi, cố lấy lại lý trí, xoay người đi: “Nàng trở
về đi.”
“Úy Đông Đình, ta không muốn gả cho chàng, không phải vì chàng,
mà là vì thân phận của chàng.”
Y đưa lưng về phía nàng, người chợt cứng đờ, trầm giọng nói: “Nếu
nàng còn không đi thì ta sẽ đổi ý đấy.”
Hííí... Con chiến mã hí vang một tiếng, y quất cho nó một roi rồi thúc
ngựa chạy về hướng đông.
Vân Phỉ ngẩn ngơ nhìn theo bóng y, cảm thấy tim mình tự dưng trống
rỗng, giống như vừa mất mát thứ gì quá lớn lao, ngay trong gió sớm này.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của y thì nàng mới quay
lại đường cũ, leo lên xe ngựa.