THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 437

Nghĩ tới đây, nàng càng không sao ngủ được, đứng lên mặc thêm áo,

ra đứng trước cửa sổ.

Gió đêm lành lạnh khẽ ùa qua những thanh cửa sổ có chạm trổ hoa

văn. Những cơn sóng trong lòng nàng cũng trỗi dậy, trăm mối ngổn ngang.
không biết tại sao lần này nghĩ đến chuyện về lại Úy gia nàng không còn
cảm thấy sợ hãi nữa. Bởi vì nàng biết Úy Đông Đình sẽ không làm hại
nàng.

Hôm sau, khi dùng bữa sáng, nàng không thấy bóng dáng Triệu Hiểu

Phù đâu, chỉ có Vân Định Quyền. Vân Phỉ vấn án cha xong thì lẳng lặng ăn
cơm, đợi hắn lên tiếng bảo nàng về lại Úy phủ.

Quả nhiên, ăn được một nửa thì Vân Định Quyền lên tiếng. “A Phỉ,

Úy Đông Đình đưa con về lại bên cạnh cha rõ ràng là muốn thử xem cha có
lòng dạ nào khác hay không. Nếu muốn lấy được lòng tin của Úy Trác thì
cha nên đưa con trở lại Úy gia, nhưng cha lại lo lắng cho an nguy của con.
Cho nên con cứ ở lại đây cùng với mẹ ba của con, chờ thế cục ổn định rồi
cha sẽ đến đón hai người vào kinh.”

Biết nửa năm nay con gái mình đã chịu nhiều đau khổ, Vân Định

Quyền cũng hổ thẹn không muốn lợi dụng nàng nữa, không muốn để nàng
gặp nguy hiểm. Rốt cuộc thì lương tâm của hắn cũng trỗi dậy, muốn làm
người cha tốt một lần.

Vân Phỉ không sao ngờ được hắn sẽ nghĩ suy cho sự an nguy của

nàng. Sự quan tâm lo lắng hiếm khi có được ở cha này làm cho nàng được
sủng mà lo, sống mũi cũng cay cay, nghẹn ngào nói: ”Cảm ơn cha đã nghĩ
cho con.”

Vân Định Quyền ngừng một chút rồi nói tiếp. “Mẹ ba của con thân là

quận chúa nên tính tình khó tránh khỏi kiêu ngạo, để mình nàng ấy ở đây
cha không yên tâm lắm, con hãy chăm sóc tốt cho nàng ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.